Tình cảnh lập tức giằng co, Một Giới hỏi Hướng Vấn Thiên: "Hướng tiền

bối, ý kiến của lão gia ngài ra sao?"

Hướng Vấn Thiên uống một ngụm rượu, lơ đãng nói: "Ý kiến? Các ngươi

đều muốn cầu lão phu điều gì đó, đúng chưa? Cố gắng chịu đựng thêm nửa canh

giờ nữa, rồi sẽ đạt được điều các ngươi mong muốn."

Vô Song Ngư nói với Pháo Thiên Minh: "Ta muốn làm thịt hắn."

Pháo Thiên Minh đáp: "Tán thành! Đợi chút nữa xem sao, không được thì

bốn người chúng ta cùng uy hiếp hắn. Lại thêm một con rùa già khác."

Thủ lĩnh Chính đạo ra lệnh, hơn mười đệ tử Ngũ Nhạc kiếm phái xông vào

đình nghỉ mát. Ma Giáo cũng có hơn mười đệ tử ngoại môn hung hăng xông

vào. Hướng Vấn Thiên vẫn từ tốn uống rượu, nghiêng đầu né tránh vũ khí tấn

công, không hề có ý định ra tay. Vô Song Ngư giao chiến với Ma Giáo hơi vất

vả. Kiếm Cầm đối đầu Chính đạo cũng chẳng dễ dàng gì. Một Giới chạy tới

chạy lui trợ giúp hai bên. Riêng Pháo Thiên Minh sử dụng khinh công tinh diệu

né tránh qua lại, tuy rất khó chịu nhưng lại hiệu quả.

Vô Song Ngư giận dữ quát: "Làm trò quái gì thế? Uốn éo như đuôi vịt vậy,

mau đến trợ giúp đi."

Pháo Thiên Minh vừa né vừa nói: "Đợi chút, đợi chút nữa!" Nội lực mới

phục hồi được ba thành, còn tám, chín phút nữa mới đầy. Lãnh Nhược Tuyết

vốn định đợi Chân Hán Tử đến, nhưng thấy tình hình này, lập tức hiểu Pháo

Thiên Minh sức cùng lực kiệt, đình quá chật hẹp, bèn ra lệnh người khác giữ

vững lối đi, các cao thủ kể cả mười mấy lão đại bang hội cùng nhau giết tới ra...

Cứ thế đám người không gánh nổi, chỉ có Vô Song Ngư còn đỡ, chiến đấu

hết mình khiến đối thủ phải cẩn trọng. Nhưng Một Giới và Kiếm Cầm nguy cấp

vô cùng. Pháo Thiên Minh lo lắng, nội lực của mình mới hồi phục được bốn

thành, chưa thể liên miên không dứt, nếu Kiếm Cầm gặp nạn thì đúng là thiệt

to. Đúng lúc này chỉ nghe tiếng hô vang dội, Hướng Vấn Thiên lao vào đám

Chính đạo, giơ tay đánh bay vài tên.

Ma Giáo và Chính đạo hò hét, tất cả người chơi đều vây lấy đình. Chỉ cần

có kẽ hở là lập tức có người lấp vào. Hướng Vấn Thiên tuy võ công tuyệt luân

nhưng cũng chỉ có thể cầm cự, còn ba người kia thì đưa lưng về nhau chống trả,

đã quên bẵng luôn nhiệm vụ bảo vệ Hướng Vấn Thiên. Pháo Thiên Minh ngồi

đờ người trên mái đình nghỉ mát. Hắn còn bốn phút, tuy có thể vui đùa một chút

nhưng chỉ kiên trì được một chốc lát. Mọi người cũng không đoái hoài tới y.

Ái Niếp Niếp đâm thương tới sau lưng Hướng Vấn Thiên, Hướng Vấn

Thiên vội quay lại quấn xích sắt vào thương của đối phương. Ái Niếp Niếp vứt

thương, lật tay lấy một cây thương khác đâm tới. Hướng Vấn Thiên đang quay

lại đối phó kẻ khác, bị Ái Niếp Niếp đâm trúng. Ái Niếp Niếp cầm lấy gói đồ

của Hướng Vấn Thiên, rồi xoay tay đâm xuyên qua Vô Pháp Vô Thiên. Hắn hô

to: "Thành công rồi! Anh hùng môn, phản bội đi!" Hơn trăm người cầm thương

ngoài đình ngay lập tức xoay sang đánh người chơi khác, đặc biệt là ba cao thủ

đã mưu tính từ trước, cùng xông lên chém chết Lãnh Nhược Tuyết ngay tại chỗ.

"Mẹ nhà nó Ái Niếp Niếp, ngươi thật tàn nhẫn!" Pháo Thiên Minh trên đình

nghỉ mát hô lớn.

Ái Niếp Niếp chỉ về phía xa xăm, nước mắt giàn dụa: "Theo lệnh của giám

sát." Xa xăm, Niếp Niếp thấy chồng mình nhìn tới bèn giơ ngón tay cái. Ái

Niếp Niếp nói tiếp: "Nữ giới xinh đẹp vĩnh viễn là kẻ thù truyền kiếp của phụ

nữ. Này, ta hỏi cái, khi nào ngươi mới xuống đây vậy?"

"Xuống ngay đây!" Không lâu sau, Pháo Thiên Minh nhảy xuống, không

đánh ai khác mà trực tiếp vung kiếm chém về phía Hướng Vấn Thiên. Mọi

người kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh phản bội, ai nấy khó hiểu. Hướng Vấn

Thiên cũng bất ngờ, sơ suất bị chém đứt cánh tay trái. Pháo Thiên Minh vung

tay ném cánh tay trái về phía Bất Túy. Bất Túy hơi giật mình, hô to: "Cái Bang

phản bội, bảo vệ đình nghỉ chân!"

Pháo Thiên Minh dây dưa với Hướng Vấn Thiên đã điểm huyệt cầm máu

đang phát cuồng, mọi người liên thủ nhanh chóng dọn sạch đình nghỉ chân, trừ

Long Thành ra, tất cả đều bị chém gục. Pháo Thiên Minh giao chiến với Hướng

Vấn Thiên cụt một tay nhưng vẫn hết sức vất vả. Lúc này mới biết võ công

Hướng Vấn Thiên không tầm thường, vừa rồi hành động liều lĩnh như vậy thật

may mắn, trong lòng càng tức giận hắn che giấu bí kíp.

Bên ngoài đình, Anh Hùng Môn và Cái Bang bố trí hai lớp phòng thủ. Các

thủ lĩnh Thiên Hạ Minh đã chết gần hết, không biết phải làm sao. Vô Song Ngư

hối hả hỏi: "Bây giờ phải làm thế nào?"

Bất Túy trầm giọng nói: "Chuyện đến bây giờ ta cũng không biết, chỉ biết

ngàn vạn người chơi Thiên Hạ Minh đang kéo đến đây."

Ái Niếp Niếp nói: "Ta đã báo cho các môn phái, ước tính sẽ có ba ngàn

người tới."

Một Giới nói: "Phía ta có thể sẽ có hơn một ngàn."

Pháo Thiên Minh nói thêm: "Phía ta chắc chỉ có mười mấy người thôi." Mọi

người bỏ ngoài tai lời này.

Ái Niếp Niếp thở dài: "Sắp đại chiến rồi, các ngươi muốn hỏi gì thì hỏi mau,

đừng để tuyệt học đổ xuống sông xuống biển."

Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Chết tiệt, chỉ mình ta ngoài xông pha, các

ngươi không thể giúp à?"

Mọi người khinh bỉ nói: "Chúng ta đang gọi người tới hỗ trợ mà." Cuối

cùng Vô Song Ngư cùng đám người rảnh rỗi vẫn tới đánh gục Hướng Vấn

Thiên đã mất quá nhiều máu xuống đất. Bất Túy vội nói: "Các ngươi chỉ có nửa

canh giờ, mau hỏi đi."

Pháo Thiên Minh thấy vẻ mặt giận dữ của Hướng Vấn Thiên, lắc đầu nói:

"Ta đoán hắn sẽ không nói đâu."

Vô Song Ngư dẫm chân lên tay phải Hướng Vấn Thiên, hỏi: "Quỳ Hoa Bảo

Điển ở đâu?"

Hướng Vấn Thiên cười lớn: "Đồ tiểu tặc vô liêm sỉ, muốn giết thì giết đi,

nhiều lời làm gì?"

Pháo Thiên Minh gãi cằm nói: "Ta từng thi vào đơn vị đặc chủng, sách dạy

rằng thần kinh con người có giới hạn, chỉ cần có thủ đoạn thích đáng, không gì

không khai thác ra được. Trừ khi..." Y quay sang nhìn Hướng Vấn Thiên với vẻ

mong chờ rồi nói tiếp: "Thôi không nói cho ngươi. Tiểu Cầm, hình như ngươi là

bác sĩ ngoại khoa nhỉ, mổ trước đi."

Kiếm Cầm do dự nói: "Hắn còn sống mà!"

Vô Song Ngư nói: "Vậy coi như phẫu thuật, làm thế nào thật đau ấy, đừng

làm hắn chết... Hay các ngươi nhất định phải đợi lúc bệnh nhân cần mổ mới

mổ?"

Kiếm Cầm nói: "Không phải thế, xem chỉ tiêu. Nếu chỉ tiêu không đủ thì

cho dù chỉ cảm lạnh chúng ta cũng sẽ mở sọ não ra xem thử. Được rồi, coi như

đau bụng vậy!" Kiếm Cầm rút ra bảy thanh kiếm khác nhau, xé áo Hướng Vấn

Thiên nhìn bụng một lúc rồi giơ tay lên nói: "Đưa đây!"

Mọi người kinh ngạc hỏi: "Đưa cái gì?"

Kiếm Cầm rất nghiêm trang nói: "Các ngươi không phải người trong nghề,

ta có thể nói với các ngươi, phẫu thuật thế này rất nguy hiểm, các ngươi cần có

chuẩn bị tâm lý nhất định. Tất nhiên, chúng ta vẫn sẽ cố gắng hết sức."

Nhất Giới nổi giận nói: "Đại tỷ tỉnh lại đi, đây là trò chơi mà."

Kiếm Cầm lập tức tỉnh ngộ, vỗ đầu mình nói: "Ta quên mất. Hà hà." Dứt lời

cầm kiếm đặt lên bụng do dự một hồi rồi quay đầu lại nói: "Hay là cho ta chút

gì đi, túi không có phong bì, ta thật sự không có tâm trạng cầm dao."

Nhất Giới thở dài đưa một tờ ngân phiếu tới, tinh thần Kiếm Cầm phấn chấn

hẳn lên: "Các ngươi yên tâm, kỹ thuật phẫu thuật này ta đã thực hiện rất nhiều

lần, không có gì nguy hiểm đâu."

Lồng ngực mở ra, Kiếm Cầm nổi giận nói: "Thằng ngu này, đi nặng không

hết, buồn nôn muốn chết đi được."

Hướng Vấn Thiên gầm lên: "Các ngươi cho ta được sảng khoái đi, muốn hỏi

điều gì cứ nói."

"Ta muốn biết vị trí địa lao." Pháo Thiên Minh hờ hững nắm chặt tay trái

hắn.

"Dưới lòng đất Mai Trang ở Hàng Châu, Mai Trang."

"Quỳ Hoa Bảo Điển thì sao?"

"Phải hỏi Hồng Diệp đại sư, thuộc Nam Thiếu Lâm ở Phù Điền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện