Năm Thiên Yết thứ hai tại Bắc Yến Quốc phủ Đại tướng quân Kiều Trọng Đào.

Kiều Kiều tuyệt vọng nhìn khắp xung quanh, cả một biển lửa dầy đặc, khói bay mịt mù, tiếng người gào thét trong tuyệt vọng.

Nàng hốt hoảng chạy đi tìm phụ mẫu của mình mà không thấy đâu cuối cùng nàng đã tìm thấy họ trong thư phòng.

Phụ thân và mẫu thân đã bị người ta giết chết, xung quanh có rất nhiều thi thể của gia nhân.

Toàn bộ tướng quân phủ đã bị người của triều đình phong tỏa, không ai có thể ra được bên ngoài.

Cuối cùng phụ thân nàng một đời bảo vệ non sông của Bắc Yến Quốc hết lòng vì dân vì nước cuối cùng lại bị cẩu hoàng đế gán cho tội danh thông đồng phản quốc chết không chỗ dung thân.

Giường như thời gian trước phụ thân đã liệu trước sự việc đã khuyên bảo nàng xa rời kinh thành, chối bỏ hôn sự để cáo lão hồi hương.

Tuy nhiên nàng lại không chịu nghe lúc đấy chỉ nghĩ rằng phụ thân có thành kiến với hoàng thất nên mới hành sử như vậy.

Lúc đó nàng đang chìm trong tình yêu của hoàng thử Lục Vương Hy là thanh mai chúc mã cũng là vị hôn phu của nàng.

Phụ thân đã từng khuyên bảo nàng nói rằng hắn là một người tâm cơ,chỉ lợi dụng con thôi chứ không thật lòng yêu thương gì con đâu.

Tuy nhiên lúc đó nàng còn quay ra trách móc phụ thân, giận dỗi với người một thời gian.

Và cuối cùng nghe theo lời ngon ngọt của hắn ta nhân lúc phụ mẫu không trong phủ lấy trộm binh phù và đưa cho hắn ta cuối cùng dẫn đến thảm họa ngày hôm nay.

Hơn hai trăm mạng người của Kiều phủ lần lượt ngã xuống, người thì bị chém chết, người thì bị thiêu chết còn lại bị cung tên bắn chết.

Nàng đứng trên lầu cao nhìn về phía bên ngoài nhìn thấy hắn cùng thứ muội của nàng Kiều Diệp Thư đang hả hê nhìn vào bên trong.

Nàng hận, một cỗ hận ý dâng lên trong lòng nàng, toàn bộ những gì hắn nói đều là giả dối, tim nàng chưa bao giờ đau như thế.

Kiều gia rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay là do nàng, bao nhiêu mạng người đều vì nàng mà chết, nàng làm sao có thể đền tội đây, nghĩ đến phụ mẫu chết oan kia nàng cảm thấy vô cùng ân hận.

Nàng đứng từ trên lầu cao gieo mình xuống biển lửa mang theo một nỗi hận thấu trời xanh, trước khi chết nàng có thầm nguyền rủa nàng có chết đi làm ma làm quỷ cũng phải bò dậy để trả thù hai kẻ vong ân phụ nghĩa kia.

Cùng lúc đó tại hoàng cung Nam Sở Quốc, Kiều Thiên Ninh đang trong cơn mê sảng liền bật dậy, người nàng ướt đẫm mồ hôi.

Cung nữ thấy vậy liền vui mừng đến gần và lo lắng hỏi :

"Công chúa, người sao rồi cảm thấy trong người đã đỡ chưa, sao người lại dại dột như thế, người có mệnh hệ gì nô tỳ làm sao có thể ăn nói với hoàng hậu đã khuất đây".

Kiều Kiều giật mình quan sát xung quanh, không phải là nàng đã nhảy xuống lầu cao của Kiều phủ xuống biển lửa rồi sao.

Đây là đâu tại sao khing cảnh lại xa lạ thế này, nàng được cứu rồi sao?, là ai đã cứu nàng ?, hàng vạn câu hỏi ở trong đầu khiến nàng vô cùng đau nhức.

A Vũ thấy nàng như vậy càng lo sợ hơn liền hỏi rối rít :

"Công chúa người sao rồi, đừng làm nô tỳ sợ, nô tỳ gọi ngự y đến khám cho người được không ?".

"Công chúa, ngươi gọi ta là gì ?".

A Vũ hốt hoảng nói :

"Công chúa người quên nô tỳ rồi sao?, nô tỳ là A Vũ đây mà ".

Nói rồi A Vũ nhanh chóng chạy đi gọi ngự y trong sự ngỡ ngàng của Kiều Kiều.

Nàng đang ngơ ngác không hiểu mọi chuyện đnag sảy ra, nhìn xung quanh gian phòng nàng cảm thấy vô cùng xa hoa, nơi này là nơi đâu chứ.

Một ý nghĩ sợ hãi nổi lên không lẽ nàng không chết mà lại trùng sinh rồi sao, nàng vô cùng hoang mang nhưng rất nhanh đã trấn định lại.

Một lúc sau một lão giả bước vào cung kính thỉnh an nàng :

"Đại công chúa bình an, người thấy trong người thế nào rồi, đầu có còn đau hay không, để vi thần bắt mạch cho người ".

Lúc này Kiều Kiều đã trấn định lại, nàng đưa tay ra cho ngự y bắt mạch.

Lim dim một lúc lão giả liền nói :

"Vết thương trên đầu phải chờ mấy ngày nữa mới bình phục được, người chịu khó tĩnh dưỡng, uống thuốc đầy đủ thì mấy ngày nữa sẽ khỏe hẳn ".

A Vũ đứng bên cạnh thấy vậy liền hỏi :

"Thư ngự y nhưng khi công chúa tỉnh dậy không nhận ra nô tỳ nữa, như thế có sao không ạ !".

Ngự y trầm mặc rồi lắc đầu nói :

"Không sao do đại công chúa đập đầu vào cột nên dẫn đến tụ máu dẫn đến di chứng, mấy ngày sau vết máu tan đi sẽ trở lại bình thường thôi ".

Lúc này A Vũ mới yên tâm, chờ ngự y viết xong đơn thuốc rồi tiễn ông ta ra cửa.

Lúc trở vào thấy đại công chúa vẫn ngồi ngẩn ngơ như thế nàng ta sốt ruột nói :

"Công chúa người nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nữa, mọi việc sẽ có cách giải quyết người đừng lo, Lư Tướng quân có lẽ đang trên đường trở về rồi ".

Kiều Kiều cảm thấy đầu mình như nổ tung, từng dòng kí ức của thân thể này như thủy triều chảy vào trong đầu nàng khiến nàng bất giác ngất đi.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện