Lục Minh Viễn và Lâm Thiên Bá nhìn thấy liền bối rối, Minh Viễn nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, lúc này Thiên Ninh mới bình tĩnh lấy lại được cảm xúc của mình.

Kiều Lực Thái nhìn nàng hồi lâu, có một cảm giác vô cùng quen thuộc khiến cho ông không sao hình dụg nổi.

Xúc động qua đi, Thiên Ninh liền cúi đầu hành lễ rồi trở lại đứng phía sau phu quân, nhìn thấy phụ thân còn khỏe mạnh là nàng đã mãn nguyện lắm rồi.

Mọi người cùng ngồi xuống quây quần nói chuyện, thì ra là phu thê Lục Minh Triết chậm trễ về kinh là vì bảo vệ sự an toàn của ba người.

Kể ra cũng dài, Kiều Lực Thái và phu nhân sau khi rời khỏi vùng biển kia, vì bôn va dọc đường và u uất vì thương con nên phu nhân của Kiều tướng quân đã bị bệnh rất nghiêm trọng.

Ông đã mời rất nhiều lang trung và đại phu nhưng ai cũng lắc đầu khiến ông vô cùng tuyệt vọng, nữ nhi đã chết thảm, bây giờ mà thê tử cũng sảy ra chuyện chắc ông không sông nổi mất.

Đột nhiên ông nhớ tới người bạn năm xưa là Lâm Thiên Bá, ông ấy được mệnh danh là thần y chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho thê tử.

Thế là bượt qua bao nhiêu gian nan vất vả ông cùng phu nhân cũng đến được Nam Sở quốc và tìm được chùa Phật Quang.

Cũng may Lâm Thiên Bá thời gian này lại có mặt ở trên núi chính vì thế nên Kiều phu nhân mới được chữa trị.

Tuy nhiên dù ông là thần y nhưng cũng chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc, vì đó là tâm bệnh thì khó mà chữa trị được.

Ba người sống ở trên núi được một thời gian ngắn thì ám vệ của hoàng đế tìm được đến nơi, cũng may lúc này phu thê Lục Minh Triết theo thư của nhi tử cũng đang tìm đến đây.

Thế là ám vệ bị giêu diệt toàn nộ, còn ba người được Lục Vương gia an bài sắp xếp tại thôn trang này, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

Nghe được bệnh tình của mẫu thân Thiên Ninh vô cùng sốt sắng, nàng liền xin phép mọi người để vào thăm Kiều phu nhân.

Lúc nàng bước vào phòng, nước mắt nàng tuôn như mưa, mẫu thân nàng trước giờ vô cùng xinh đẹp, vậy mà mới trải qua hơn một năm mà bà đã thay đổi quá nhiều, gùa hơn gầy hơn và đen hơn.

Kiều phu nhân đang nằm trên giường cảm nhận được có người liền ngồi dậy, nhìn thấy người con gái đứng trước cửa phòng nước mắt tuôn chảy bất giác bà thoảng thốt và gọi to:

"Kiều nhi, là con đúng không, ta đã nói rồi mà Kiều nhi của ta không thể nào chết được, con lại đây với mẫu thân ".

Tiếng gọi của bà khiến cho ba người bên ngoài giật mình liền cùng nhau đi đến phòng.

Lúc này Kiều Thiên Ninh đã không cầm lòng nổi liền đi đếm xà vài lòng bà mà khóc, còn bà thì nhẹ nhàng xoa đầu nàng giống như khi còn là trước kia.

Lúc ba người đến nhìn thấy cảnh tượng trên đều quay ra nhìn nhau.

Cuối cùng Kiều Tướng quân chầm chậm bước lên và nói:

"Phu nhân đây là Lục vương phi không phải là tiểu nữ nhi nàng đừng nhầm lẫn nữa ".

Kiều phu nhân ngước mắt lên ngân ngấn lệ giọng kíc động nói:

"Ông nói dối, đây là Kiều nhi, Kiều nhi bé bỏng của thiếp, nó đã trở lại, trở lại bên cạnh thiếp, không ai có thể ngăn cản được ".

Nhìn thấy vẻ kích động của Kiều phu nhân Lâm Thiên Bá ra hiệu cho Kiều tướng quân đừng kích động Kièu phu nhân nữa.

Kiều phu nhân đã chịu một cú sốc qua lớn dẫn đến tâm bệnh rất khó để điều trị.

Nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân nàng không kìm được lòng mình, nếu cứ để như vậy e rằng mẫu thân sẽ hóa điên mất.

Nàng đã đưa ra một quyết định, nàng ngẩng đầu lên nói:

Phu quân, sư phụ hai người có thể ra ngoài một chút được không, con có chuyện muốn nói với phu thê Kiều tướng quân.

Lục Minh Viễn cùng Lâm Thiên Bá cùng gật đầu rồi bước ra ngoài, lúc này Kiều phu nhân thì vẫn chìm đắm trong hồi ức không thoát ra được, còn Kiều Tướng quân thì vô cùng ngạc nhiên không hiểu Vị Lục Vương phi gặp riêng hai phu thê họ vì việc gì.

Sau khi tất cả đã yên ắng trở lại Kiều Thiên Ninh vội quỳ xuống và nói:

" Kiều Kiều bất hiếu vì đã để phụ thân và mẫu thân đi đến kết cục ngày hôm nay, cin hai người trách phạt ".

Lúc này Kiều phu nhân chợt tỉnh táo còn Kiều Tướng quân thì vô cùng giật mình.

Kiều phu nhân quay lại lắp bắp hỏi:

“Con nói mình là ai, ta không nghe nhầm đấy chứ, chuyện này là như thế nào?”.

Kiều Tướng quân sau xúc động qua đi liền nói:

"Không thể nào, nữ nhi của ta đã nhảy từ trên tường cao xuống, chính tay ta đã đưa con bé đi và chôn cất cho nó, cô nương không thể ".

Thiên Ninh biết chuyện nàng trùng sinh trên cơ thể người khác sẽ khiến người khác khó mà tin tưởng nên vì thế nàng mới không dám để sư phụ và chàng biết.

Không phải là nàng không tin tưởng hai người họ, mà nàng sợ rằng chàng sẽ sợ hãi mà xa lánh mình, không hiểu vì sao chỉ cần nghĩ đến thế nàng đã sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện