Mộ Dung Tu bình tĩnh chiêm ngưỡng biểu tình dần dần trở nên khó coi của Thân Giác. Dọc đường đi, hắn đều nghẹn một cỗ khí giận. Mộ Dung Tu cảm thấy bản thân không có cách nào khống chế Thân Giác trước mắt, đối phương mới tách khỏi mình có sáu năm thôi mà đã thay đổi quá nhiều.
Ánh mắt hắn dừng ở cần cổ thon dài của đối phương. Không giống như đời trước, một đời này Thân Giác dưỡng ra một thân da thịt màu lúa mạch, phảng phất để lộ ra hơi thở của ánh nắng mặt trời. Mộ Dung Tu cho rằng mùa mưa ở kinh thành đã kéo dài quá lâu rồi, mưa dầm không dứt, mây đen bao phủ, khiến người ta chán ghét.
Hắn ôm đối phương trong lòng, phảng phất như một tầng mưa dầm kia đều bị ai đó đẩy đi mất.
Mộ Dung Tu không tiếng động khẽ mỉm cười. Thân Giác thích Nghê Tín Nghiêm thì sao chứ? Hắn huỷ đi niềm kiêu hãnh của Nghê Tín Nghiêm, phá huỷ gương mặt y, còn huỷ luôn quyền thế của y. Nghê Tín Nghiêm còn có thể lấy cái gì ra để tranh giành với hắn? Nếu như Nghê Tín Nghiêm còn không biết điều, hắn cũng không ngại một lần nữa ra tay giết chết y.
Về phần Thân Giác, hắn sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể rời khỏi mình.
Thân Giác nhìn một phòng lung tung rối loạn này, cơn giận của cậu đã dần tích tụ đến đỉnh điểm. Lúc Mộ Dung Tu thế nhưng còn muốn hôn cậu, Thân Giác trực tiếp bạo phát. Cậu nghiêng người né tránh Mộ Dung Tu, "Điện hạ, người rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Trong lòng ngực bỗng nhiên mất đi ấm áp, hắn híp híp mắt, dương dương tự đắc mà nói: "Ngươi nhìn không ra sao? Hán Vũ Đế năm xưa ước hẹn kim ốc tàng kiều, bây giờ ta cũng cho ngươi một gian nhà ở, về sau ngươi phải ở lại nơi này."
Tuy rằng Thân Giác đã trải qua luân hồi chi khổ suốt một ngàn năm, nhưng đều là cậu đối với người khác cầu mà không được, bị mọi cách ngược thân ngược tâm. Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói muốn nhốt cậu lại. Thân Giác tu tiên mấy ngàn năm, lúc nghe cũng ngây ngẩn cả người.
Cậu cảm thấy đầu óc Mộ Dung Tu nhất định là có bệnh, không chỉ có bệnh không thôi mà còn là bệnh không hề nhẹ, nhìn qua còn sẽ bệnh đến càng nghiêm trọng.
Chẳng qua Mộ Dung Tu bệnh thì bệnh đi, Thân Giác chỉ muốn duy nhất một điều là Mộ Dung Tu cam tâm tình nguyện chết trong tay mình mà thôi. Còn về những chuyện khác, cậu không quan tâm, cũng không để bụng.
"Ta nhớ điện hạ lúc đầu rất chán ghét ta." Thân Giác hỏi.
Mộ Dung Tu nghe vậy, nhấc chân đi tới bên cạnh bình phong. Chỗ bình phong vậy mà cũng có xiềng xích, hắn vươn tay sờ sờ xiềng xích kia. Thật ra phần lớn đồ vật ở nơi này đều đã đổi qua một lần rồi. Ban đầu đều là dựa theo dáng vẻ Thân Giác trong trí nhớ của hắn mà làm ra, nhưng sau khi nhìn thấy Thân Giác, Mộ Dung Tu mới phát hiện đối phương không giống như kiếp trước nữa, cho nên hắn để bồ câu đưa thư hồi kinh, ra lệnh thợ thủ công làm lại toàn bộ những thứ không vừa với cậu một lần nữa.
"Đương nhiên là ta chán ghét ngươi, cho nên mới chuẩn bị gian nhà này để nhục nhã ngươi." Mộ Dung Tu lạnh mặt xuống, bởi vì hắn nhớ tới những lời mà đời trước hắn nói với Thân Giác. Hắn nói rằng hắn cũng yêu Thân Giác, sau đó Thân Giác trở tay đã đâm hắn một đao, "Ngươi sẽ không cho rằng là ta yêu ngươi đi?"
Mộ Dung Tu cười châm chọc, vài bước đi tới trước mặt Thân Giác, trảo một cái đã bắt được cánh tay của cậu, mạnh mẽ ấn người ngồi ở trên ghế, lại dùng xiềng xích khóa chặt tay chân Thân Giác.
Giữa chừng Thân Giác đã cố gắng phản kháng, nhưng một đời này Mộ Dung Tu có học võ nghệ, Thân Giác dĩ nhiên đánh không lại hắn, cuối cùng chỉ có thể bị khóa trụ.
Bây giờ Thân Giác thật sự rất không thấy vui vẻ gì, cậu cúi đầu nhìn xiềng xích trên tay chính mình, cằm cậu thình lình bị nắm lấy.
Mộ Dung Tu cường thế nâng mặt Thân Giác lên, thấy rõ không vui trong mắt đối phương, hắn ngược lại thật cao hứng.
Hắn cúi đầu, dâm mị mà nhéo cằm Thân Giác, "Thân Giác, ta khuyên ngươi nên thả lỏng một chút, bằng không ta sợ ngươi chịu không nổi mấy ngày đâu."
Thân Giác mím môi, mặt mày không vui dần dần biến mất. Cậu lạnh mặt nhìn Mộ Dung Tu, một lát sau, khóe môi cậu hơi nhếch lên "Vì sao điện hạ lại muốn nhốt ta lại?"
Đôi mắt Mộ Dung Tu rất sáng, cực kỳ giống ánh sao trong đêm tối, lộng lẫy loá mắt, lại như dòng suối trong sơn cốc, sóng nước lóng lánh vô ngần. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thân Giác, ngay cả chớp mắt cũng không chớp, giống như hắn chỉ cần chớp mắt một cái thôi, người ở trước mắt hắn đây sẽ lập tức biến mất.
Hắn càng thêm kề sát vào Thân Giác, "Bởi vì ta muốn nhìn thấy dáng vẻ ngươi phản kháng, nhưng có phản kháng thế nào cũng đều vô dụng."
Thân Giác nghe vậy, ánh mắt khẽ biến, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới vị con út của Thiên Đế kia.
Con út của Thiên Đế lúc trước hạ dược cậu, tựa hồ cũng nói lời này. Sau đó cậu động thủ thiếu chút nữa đã giết chết đối phương.
Chỉ là Mộ Dung Tu cũng không phải con út của Thiên Đế.
Huống hồ Thân Giác sớm đã không phải là Thân Giác của lúc trước nữa. Bây giờ chỉ cần cậu có thể thoát cảnh, có làm cái gì cũng đều không sao cả.
Nhưng suy nghĩ này của Thân Giác chỉ duy trì được một lúc ngắn ngủi, vì khi Mộ Dung Tu bắt đầu cởi đai lưng của cậu ra, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, "Ngươi...... ngươi......"
Đáng thương cho Thân Giác tiên nhân, bị Mộ Dung Tu dọa sợ tới mức nói năng lộn xộn, thậm chí một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời. Đời trước Nghê Tín Nghiêm cởi đai lưng của cậu ra, cậu cũng không có phản ứng gì lớn, bởi vì cậu không nhìn thấy tình dục trong mắt Nghê Tín Nghiêm. Nhưng Mộ Dung Tu thì khác, lúc này ánh mắt Mộ Dung Tu gần như đã phiếm lam quang, giống y như một con sói đã nhịn đói rất lâu ngày.
"Ta muốn làm cái gì, không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?" Mộ Dung Tu ghé sát vào bên tai Thân Giác, đè thấp thanh âm, "Thân Giác, ta muốn sủng hạnh ngươi, giống như sủng hạnh một nữ nhân."
Thân Giác nghe vậy có chút sững sờ, mà chỉ trong một cái chớp mắt đó, Mộ Dung Tu đã cắn lên môi cậu, là chân chân thật thật mà cắn. Thân Giác bị cắn đau, nhịn không được nhẹ hít một hơi. Cậu giãy giụa muốn quay mặt đi, nhưng hai tay Mộ Dung Tu đã dứt khoát giữ chặt mặt cậu, tùy ý mà cắn, cho đến khi nếm được mùi máu tươi, hắn mới cường thế tách mở khớp hàm của Thân Giác.
Thân Giác chưa bao giờ bị ai hôn sâu như vậy, cho dù là những cảnh phía trước mà cậu không có ký ức, cũng chưa từng có người nào giống Mộ Dung Tu có tính công kích xâm lược như vậy. Cậu bị đối phương hôn đến chật vật bất kham, hô hấp hai người ái muội quất quýt với nhau, sắc mặt Thân Giác không khỏi nóng lên, nhưng sát ý trong ánh mắt lại vô cùng rõ ràng.
Nếu hiện tại trong tay cậu có một thanh đao, cậu sợ sẽ không khống chế được chính mình.
Chủ động câu dẫn người ta là một chuyện, bị ép buộc lại là một chuyện khác. Có thể nói Thân Giác câu dẫn chỉ giới hạn trong hỏi han ân cần, cười quyến rũ rồi giả vờ ngoan ngoãn mà thôi, nhưng cái Mộ Dung Tu muốn không chỉ có như vậy. Hắn chỉ nghĩ làm sao mới có thể đem người trước mắt nhập vào xương cốt, nuốt vào trong bụng, ai cũng không được nhìn.
Thân Giác đối với loại sự tình này thật sự ngây ngô đến nỗi Mộ Dung Tu cũng phát hiện, hắn ẩn ẩn vui sướng trong lòng, càng thêm bắt nạt đối phương. Nếu như bây giờ Thân Giác mà khóc, chỉ sợ là Mộ Dung Tu sẽ càng kích động.
Chờ Mộ Dung Tu rốt cuộc cũng buông Thân Giác ra, cánh môi Thân Giác đã sưng đỏ, phía trên còn có dấu răng. Mộ Dung Tu thoả mãn xoay chuyển tròng mắt, động thủ cởi đai lưng của chính mình ra, phủ đai lưng của mình lên mắt Thân Giác, lại nhẹ giọng nói: "Cái này mới chỉ là bắt đầu thôi."
Sau khi Mộ Dung Tu bịt mắt Thân Giác xong, lại xoay người sang chỗ khác. Hắn sờ sờ vành tai đang nóng lên của chính mình, lại nhịn không được cong cong môi. Tròng mắt hắn di chuyển cực nhanh, dường như đang suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.
Thân Giác bị che mắt lại, không nhìn thấy bất cứ cái gì cả. Cậu chỉ có thể dựa vào đôi tai mà nghe ngóng, cái loại cảm giác này vô cùng khó chịu. Khi một bàn tay đột nhiên chạm vào mặt cậu, thân thể Thân Giác nhịn không được cứng đờ.
Cái tay kia dần dần di chuyển xuống dưới.
Bàn tay bị trói trụ của Thân Giác đột nhiên nắm chặt lại, nửa ngày sau, hô hấp của cậu ngày một loạn, nhịn không được mở miệng, "Mộ Dung Tu, ngươi dừng tay lại!"
Thanh âm Mộ Dung Tu từ rất gần truyền đến, "Vì sao lại muốn ta dừng tay? Ngươi không phải là thái giám sao? Hẳn là ta có sờ như thế nào, ngươi cũng sẽ không phản ứng, không phải sao?"
Hiện tại Thân Giác cảm thấy rất không xong, cho nên lúc xiềng xích trên người cậu vừa được cởi bỏ, cậu ngay lập tức kéo đai lưng phủ trên mắt mình xuống rồi đứng lên đánh Mộ Dung Tu. Chính là quần của cậu còn đang vướng ở mắt cá chân, một quyền này đánh đi, còn chưa đánh trúng người thì chính mình đã ngã xuống trước.
Mộ Dung Tu bật cười mà ôm người vào trong lòng, còn nhéo mặt Thân Giác, "Nháo cái gì chứ?"
Thân Giác cắn răng, ngậm miệng.
Mộ Dung Tu quan sát sắc mặt của Thân Giác một phen, liền mặc quần lên cho cậu. Hắn ôn nhu hôn lên má Thân Giác, "Được rồi, đừng nóng giận nữa, chúng ta đi dùng bữa trước đã, dọc trên đường hồi kinh chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng, ngươi cũng gầy đi một vòng rồi."
Thân Giác cau mày đẩy Mộ Dung Tu ra.
Lúc này hai người xem như đã hoàn toàn xé rách mặt nạ, Thân Giác cũng lười giả vờ diễn vai khom lưng cúi đầu, đối với Mộ Dung Tu không có nửa điểm sắc mặt tốt. Mà Mộ Dung Tu so với lúc trước vô cùng bất thường, bây giờ ngược lại đối đãi với Thân Giác thập phần ôn nhu.
Chỉ là loại ôn nhu này thường ở sau khi hắn vừa hung hăng bắt nạt Thân Giác xong.
Suốt bảy ngày, Thân Giác đều ngốc ở trong phòng, Mộ Dung Tu sẽ thường khóa cậu lại, ngẫu nhiên cũng sẽ cởi ra, nhưng đó là lúc hắn muốn ôm cậu vào trong ngực. Mộ Dung Tu yêu thích hôn môi, điều này khiến cho Thân Giác cảm thấy chán ghét sâu sắc. Trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ cách làm sao để giết chết Mộ Dung Tu mà không khiến hắn lại sinh oán khí?
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?" Mộ Dung Tu nhìn người trong lòng ngực, bất ngờ hỏi.
Thân Giác rũ mắt, nửa ngày, mới nói: "Nghĩ khi nào ta mới có thể đi ra ngoài."
Ý cười trên mặt Mộ Dung Tu lập tức rút đi, hắn híp híp mắt, "Ở lại nơi này không tốt sao? Mỗi ngày ta đều sẽ tới đây bồi ngươi."
Thân Giác quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tu, kéo ngoại sam mỏng dính trên người chính mình xuống, "Điện hạ sẽ nguyện ý ăn mặc như thế này, bị người tùy ý đùa bỡn sao?"
Mộ Dung Tu đột nhiên lại nở nụ cười, hắn liếm môi dưới, "Nếu như ngươi muốn, ta cũng có thể thử một lần. Chỉ là thứ đồ chơi kia của ngươi không có phản ứng, ta cũng không có biện pháp, đúng hay không?" Mấy lời còn lại, hắn dường như nói mơ hồ không rõ, "Huống chi, ta cũng chưa tiến vào, ngươi vừa mới kêu đau, ta đã lập tức ngừng lại."
Thân Giác tức giận vô cùng mà đánh Mộ Dung Tu.
Các cung nhân ở Kỳ Chương Điện cũng đã quen với việc gian phòng kia thường xuyên truyền đến thanh âm leng ca leng keng.
Mộ Dung Tu không hạ dược Thân Giác, mỗi lần đều là hai người đánh nhau, thẳng đến khi Thân Giác thoát lực, Mộ Dung Tu mới nhẹ nhàng ấn người lên trên người mình, vẻ mặt thoả mãn mà bật cười.
Hắn dường như vô cùng hưởng thụ bộ dáng Thân Giác giãy giụa, hoặc là nói, hắn thích nhìn Thân Giác tức giận, càng tức giận càng tốt.
Cứ như vậy, một tháng sau, Thân Giác cũng không đánh nữa. Hiện tại cậu đánh không lại Mộ Dung Tu, cũng không muốn nhìn thấy biểu tình của đối phương sau mỗi lần áp chế cậu. Cậu để mặc Mộ Dung Tu tùy tiện thích làm cái gì thì làm, chỉ là nếu thật sự không chịu đựng được, lại hơi hơi nhíu mày.
Mộ Dung Tu đối với chuyện này hình như không vui lắm, hắn như một con chó cuồng loạn bất an ở trong phòng đi tới đi lui, thường xuyên âm u liếc mắt nhìn Thân Giác.
Thân Giác nằm quay mặt hướng vào tường, bị kéo kéo cánh tay áo, cậu cũng lười kéo lại. Mộ Dung Tu muốn nhìn thì nhìn, muốn sờ cứ sờ, tùy tiện hắn.
Cậu hứng thú rã rời như vậy, rốt cuộc cũng chọc cho Mộ Dung Tu tức giận bỏ đi.
Mộ Dung Tu tức giận trực tiếp rời khỏi Kỳ Chương Điện. Hắn đi chưa được bao lâu, tổng quản thái giám bên người hoàng đế đã vội vàng tìm thấy hắn, "Lục hoàng tử, ngài mau theo nô tài đi một chuyến, bây giờ bệ hạ đang có chuyện gấp muốn gặp ngài."
"Có chuyện gì?" Mộ Dung Tu hỏi.
Thái giám ai một tiếng, "Hình như là chuyện có liên quan đến Ung Quốc."
Mộ Dung Tu nhíu chặt mi, Ung Quốc thì còn thể phát sinh chuyện gì nữa? Không phải là toàn bộ đều đã xử lý tốt rồi hay sao?
Khi Mộ Dung Tu đi tới trước mặt hoàng đế, một quyển tấu chương trực tiếp ném trúng mặt hắn.
"Ngươi đang làm cái gì vậy? Trong khoảng thời gian này ngày nào cũng ru rú ở trong cung của mình, ngay cả lâm triều cũng không lên. Bây giờ thì hay rồi, đã xảy ra đại sự mà ngươi còn không biết, trẫm thật sự muốn ban chết cho cái tên nô tài kia."
Hoàng đế giận không thể át, chửi ầm lên với Mộ Dung Tu, "Cái tên cẩu nô tài khiến ngươi sắc lệnh trí hôn* đó!"
(*: không thể giữ vững lý trí trước sắc dục, dục vọng)
Mộ Dung Tu nhặt tấu chương trên mặt đất lên, bình tĩnh nói: "Phụ hoàng không phải đã đáp ứng ta, chỉ cần ta có thể xử lý Vĩnh Vương, những chuyện còn lại đều tùy ý ta xử trí sao?"
"Phải, là trẫm đã đáp ứng ngươi, nhưng lão gia hỏa Nghê Viễn Sơn kia không những không chết ở trong tay Ung Quốc, con trai của hắn còn lên làm Ung Quốc Đại tướng quân, ngươi có biết không?" Hoàng đế cả giận nói, "Bọn họ đã cự tuyệt hòa thân và kiến bang rồi! Trẫm đã nói trực tiếp giết Nghê Viễn Sơn đi, ngươi lại còn muốn hủy diệt thanh danh của hắn. Lúc trước không giết hắn, hiện tại trái lại là hắn muốn đánh chúng ta!"
**********
Tác giả có lời muốn nói: 《 tiếng lòng 》
Mộ Dung Tu: Ta muốn giao phối.
Thân Giác: Ta muốn giết người.
Nghê Tín Nghiêm: Ta muốn...... Cũng muốn phòng tối tàng kiều!
Thân Giác:......
Ánh mắt hắn dừng ở cần cổ thon dài của đối phương. Không giống như đời trước, một đời này Thân Giác dưỡng ra một thân da thịt màu lúa mạch, phảng phất để lộ ra hơi thở của ánh nắng mặt trời. Mộ Dung Tu cho rằng mùa mưa ở kinh thành đã kéo dài quá lâu rồi, mưa dầm không dứt, mây đen bao phủ, khiến người ta chán ghét.
Hắn ôm đối phương trong lòng, phảng phất như một tầng mưa dầm kia đều bị ai đó đẩy đi mất.
Mộ Dung Tu không tiếng động khẽ mỉm cười. Thân Giác thích Nghê Tín Nghiêm thì sao chứ? Hắn huỷ đi niềm kiêu hãnh của Nghê Tín Nghiêm, phá huỷ gương mặt y, còn huỷ luôn quyền thế của y. Nghê Tín Nghiêm còn có thể lấy cái gì ra để tranh giành với hắn? Nếu như Nghê Tín Nghiêm còn không biết điều, hắn cũng không ngại một lần nữa ra tay giết chết y.
Về phần Thân Giác, hắn sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể rời khỏi mình.
Thân Giác nhìn một phòng lung tung rối loạn này, cơn giận của cậu đã dần tích tụ đến đỉnh điểm. Lúc Mộ Dung Tu thế nhưng còn muốn hôn cậu, Thân Giác trực tiếp bạo phát. Cậu nghiêng người né tránh Mộ Dung Tu, "Điện hạ, người rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Trong lòng ngực bỗng nhiên mất đi ấm áp, hắn híp híp mắt, dương dương tự đắc mà nói: "Ngươi nhìn không ra sao? Hán Vũ Đế năm xưa ước hẹn kim ốc tàng kiều, bây giờ ta cũng cho ngươi một gian nhà ở, về sau ngươi phải ở lại nơi này."
Tuy rằng Thân Giác đã trải qua luân hồi chi khổ suốt một ngàn năm, nhưng đều là cậu đối với người khác cầu mà không được, bị mọi cách ngược thân ngược tâm. Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói muốn nhốt cậu lại. Thân Giác tu tiên mấy ngàn năm, lúc nghe cũng ngây ngẩn cả người.
Cậu cảm thấy đầu óc Mộ Dung Tu nhất định là có bệnh, không chỉ có bệnh không thôi mà còn là bệnh không hề nhẹ, nhìn qua còn sẽ bệnh đến càng nghiêm trọng.
Chẳng qua Mộ Dung Tu bệnh thì bệnh đi, Thân Giác chỉ muốn duy nhất một điều là Mộ Dung Tu cam tâm tình nguyện chết trong tay mình mà thôi. Còn về những chuyện khác, cậu không quan tâm, cũng không để bụng.
"Ta nhớ điện hạ lúc đầu rất chán ghét ta." Thân Giác hỏi.
Mộ Dung Tu nghe vậy, nhấc chân đi tới bên cạnh bình phong. Chỗ bình phong vậy mà cũng có xiềng xích, hắn vươn tay sờ sờ xiềng xích kia. Thật ra phần lớn đồ vật ở nơi này đều đã đổi qua một lần rồi. Ban đầu đều là dựa theo dáng vẻ Thân Giác trong trí nhớ của hắn mà làm ra, nhưng sau khi nhìn thấy Thân Giác, Mộ Dung Tu mới phát hiện đối phương không giống như kiếp trước nữa, cho nên hắn để bồ câu đưa thư hồi kinh, ra lệnh thợ thủ công làm lại toàn bộ những thứ không vừa với cậu một lần nữa.
"Đương nhiên là ta chán ghét ngươi, cho nên mới chuẩn bị gian nhà này để nhục nhã ngươi." Mộ Dung Tu lạnh mặt xuống, bởi vì hắn nhớ tới những lời mà đời trước hắn nói với Thân Giác. Hắn nói rằng hắn cũng yêu Thân Giác, sau đó Thân Giác trở tay đã đâm hắn một đao, "Ngươi sẽ không cho rằng là ta yêu ngươi đi?"
Mộ Dung Tu cười châm chọc, vài bước đi tới trước mặt Thân Giác, trảo một cái đã bắt được cánh tay của cậu, mạnh mẽ ấn người ngồi ở trên ghế, lại dùng xiềng xích khóa chặt tay chân Thân Giác.
Giữa chừng Thân Giác đã cố gắng phản kháng, nhưng một đời này Mộ Dung Tu có học võ nghệ, Thân Giác dĩ nhiên đánh không lại hắn, cuối cùng chỉ có thể bị khóa trụ.
Bây giờ Thân Giác thật sự rất không thấy vui vẻ gì, cậu cúi đầu nhìn xiềng xích trên tay chính mình, cằm cậu thình lình bị nắm lấy.
Mộ Dung Tu cường thế nâng mặt Thân Giác lên, thấy rõ không vui trong mắt đối phương, hắn ngược lại thật cao hứng.
Hắn cúi đầu, dâm mị mà nhéo cằm Thân Giác, "Thân Giác, ta khuyên ngươi nên thả lỏng một chút, bằng không ta sợ ngươi chịu không nổi mấy ngày đâu."
Thân Giác mím môi, mặt mày không vui dần dần biến mất. Cậu lạnh mặt nhìn Mộ Dung Tu, một lát sau, khóe môi cậu hơi nhếch lên "Vì sao điện hạ lại muốn nhốt ta lại?"
Đôi mắt Mộ Dung Tu rất sáng, cực kỳ giống ánh sao trong đêm tối, lộng lẫy loá mắt, lại như dòng suối trong sơn cốc, sóng nước lóng lánh vô ngần. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thân Giác, ngay cả chớp mắt cũng không chớp, giống như hắn chỉ cần chớp mắt một cái thôi, người ở trước mắt hắn đây sẽ lập tức biến mất.
Hắn càng thêm kề sát vào Thân Giác, "Bởi vì ta muốn nhìn thấy dáng vẻ ngươi phản kháng, nhưng có phản kháng thế nào cũng đều vô dụng."
Thân Giác nghe vậy, ánh mắt khẽ biến, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới vị con út của Thiên Đế kia.
Con út của Thiên Đế lúc trước hạ dược cậu, tựa hồ cũng nói lời này. Sau đó cậu động thủ thiếu chút nữa đã giết chết đối phương.
Chỉ là Mộ Dung Tu cũng không phải con út của Thiên Đế.
Huống hồ Thân Giác sớm đã không phải là Thân Giác của lúc trước nữa. Bây giờ chỉ cần cậu có thể thoát cảnh, có làm cái gì cũng đều không sao cả.
Nhưng suy nghĩ này của Thân Giác chỉ duy trì được một lúc ngắn ngủi, vì khi Mộ Dung Tu bắt đầu cởi đai lưng của cậu ra, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, "Ngươi...... ngươi......"
Đáng thương cho Thân Giác tiên nhân, bị Mộ Dung Tu dọa sợ tới mức nói năng lộn xộn, thậm chí một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời. Đời trước Nghê Tín Nghiêm cởi đai lưng của cậu ra, cậu cũng không có phản ứng gì lớn, bởi vì cậu không nhìn thấy tình dục trong mắt Nghê Tín Nghiêm. Nhưng Mộ Dung Tu thì khác, lúc này ánh mắt Mộ Dung Tu gần như đã phiếm lam quang, giống y như một con sói đã nhịn đói rất lâu ngày.
"Ta muốn làm cái gì, không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?" Mộ Dung Tu ghé sát vào bên tai Thân Giác, đè thấp thanh âm, "Thân Giác, ta muốn sủng hạnh ngươi, giống như sủng hạnh một nữ nhân."
Thân Giác nghe vậy có chút sững sờ, mà chỉ trong một cái chớp mắt đó, Mộ Dung Tu đã cắn lên môi cậu, là chân chân thật thật mà cắn. Thân Giác bị cắn đau, nhịn không được nhẹ hít một hơi. Cậu giãy giụa muốn quay mặt đi, nhưng hai tay Mộ Dung Tu đã dứt khoát giữ chặt mặt cậu, tùy ý mà cắn, cho đến khi nếm được mùi máu tươi, hắn mới cường thế tách mở khớp hàm của Thân Giác.
Thân Giác chưa bao giờ bị ai hôn sâu như vậy, cho dù là những cảnh phía trước mà cậu không có ký ức, cũng chưa từng có người nào giống Mộ Dung Tu có tính công kích xâm lược như vậy. Cậu bị đối phương hôn đến chật vật bất kham, hô hấp hai người ái muội quất quýt với nhau, sắc mặt Thân Giác không khỏi nóng lên, nhưng sát ý trong ánh mắt lại vô cùng rõ ràng.
Nếu hiện tại trong tay cậu có một thanh đao, cậu sợ sẽ không khống chế được chính mình.
Chủ động câu dẫn người ta là một chuyện, bị ép buộc lại là một chuyện khác. Có thể nói Thân Giác câu dẫn chỉ giới hạn trong hỏi han ân cần, cười quyến rũ rồi giả vờ ngoan ngoãn mà thôi, nhưng cái Mộ Dung Tu muốn không chỉ có như vậy. Hắn chỉ nghĩ làm sao mới có thể đem người trước mắt nhập vào xương cốt, nuốt vào trong bụng, ai cũng không được nhìn.
Thân Giác đối với loại sự tình này thật sự ngây ngô đến nỗi Mộ Dung Tu cũng phát hiện, hắn ẩn ẩn vui sướng trong lòng, càng thêm bắt nạt đối phương. Nếu như bây giờ Thân Giác mà khóc, chỉ sợ là Mộ Dung Tu sẽ càng kích động.
Chờ Mộ Dung Tu rốt cuộc cũng buông Thân Giác ra, cánh môi Thân Giác đã sưng đỏ, phía trên còn có dấu răng. Mộ Dung Tu thoả mãn xoay chuyển tròng mắt, động thủ cởi đai lưng của chính mình ra, phủ đai lưng của mình lên mắt Thân Giác, lại nhẹ giọng nói: "Cái này mới chỉ là bắt đầu thôi."
Sau khi Mộ Dung Tu bịt mắt Thân Giác xong, lại xoay người sang chỗ khác. Hắn sờ sờ vành tai đang nóng lên của chính mình, lại nhịn không được cong cong môi. Tròng mắt hắn di chuyển cực nhanh, dường như đang suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.
Thân Giác bị che mắt lại, không nhìn thấy bất cứ cái gì cả. Cậu chỉ có thể dựa vào đôi tai mà nghe ngóng, cái loại cảm giác này vô cùng khó chịu. Khi một bàn tay đột nhiên chạm vào mặt cậu, thân thể Thân Giác nhịn không được cứng đờ.
Cái tay kia dần dần di chuyển xuống dưới.
Bàn tay bị trói trụ của Thân Giác đột nhiên nắm chặt lại, nửa ngày sau, hô hấp của cậu ngày một loạn, nhịn không được mở miệng, "Mộ Dung Tu, ngươi dừng tay lại!"
Thanh âm Mộ Dung Tu từ rất gần truyền đến, "Vì sao lại muốn ta dừng tay? Ngươi không phải là thái giám sao? Hẳn là ta có sờ như thế nào, ngươi cũng sẽ không phản ứng, không phải sao?"
Hiện tại Thân Giác cảm thấy rất không xong, cho nên lúc xiềng xích trên người cậu vừa được cởi bỏ, cậu ngay lập tức kéo đai lưng phủ trên mắt mình xuống rồi đứng lên đánh Mộ Dung Tu. Chính là quần của cậu còn đang vướng ở mắt cá chân, một quyền này đánh đi, còn chưa đánh trúng người thì chính mình đã ngã xuống trước.
Mộ Dung Tu bật cười mà ôm người vào trong lòng, còn nhéo mặt Thân Giác, "Nháo cái gì chứ?"
Thân Giác cắn răng, ngậm miệng.
Mộ Dung Tu quan sát sắc mặt của Thân Giác một phen, liền mặc quần lên cho cậu. Hắn ôn nhu hôn lên má Thân Giác, "Được rồi, đừng nóng giận nữa, chúng ta đi dùng bữa trước đã, dọc trên đường hồi kinh chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng, ngươi cũng gầy đi một vòng rồi."
Thân Giác cau mày đẩy Mộ Dung Tu ra.
Lúc này hai người xem như đã hoàn toàn xé rách mặt nạ, Thân Giác cũng lười giả vờ diễn vai khom lưng cúi đầu, đối với Mộ Dung Tu không có nửa điểm sắc mặt tốt. Mà Mộ Dung Tu so với lúc trước vô cùng bất thường, bây giờ ngược lại đối đãi với Thân Giác thập phần ôn nhu.
Chỉ là loại ôn nhu này thường ở sau khi hắn vừa hung hăng bắt nạt Thân Giác xong.
Suốt bảy ngày, Thân Giác đều ngốc ở trong phòng, Mộ Dung Tu sẽ thường khóa cậu lại, ngẫu nhiên cũng sẽ cởi ra, nhưng đó là lúc hắn muốn ôm cậu vào trong ngực. Mộ Dung Tu yêu thích hôn môi, điều này khiến cho Thân Giác cảm thấy chán ghét sâu sắc. Trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ cách làm sao để giết chết Mộ Dung Tu mà không khiến hắn lại sinh oán khí?
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?" Mộ Dung Tu nhìn người trong lòng ngực, bất ngờ hỏi.
Thân Giác rũ mắt, nửa ngày, mới nói: "Nghĩ khi nào ta mới có thể đi ra ngoài."
Ý cười trên mặt Mộ Dung Tu lập tức rút đi, hắn híp híp mắt, "Ở lại nơi này không tốt sao? Mỗi ngày ta đều sẽ tới đây bồi ngươi."
Thân Giác quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tu, kéo ngoại sam mỏng dính trên người chính mình xuống, "Điện hạ sẽ nguyện ý ăn mặc như thế này, bị người tùy ý đùa bỡn sao?"
Mộ Dung Tu đột nhiên lại nở nụ cười, hắn liếm môi dưới, "Nếu như ngươi muốn, ta cũng có thể thử một lần. Chỉ là thứ đồ chơi kia của ngươi không có phản ứng, ta cũng không có biện pháp, đúng hay không?" Mấy lời còn lại, hắn dường như nói mơ hồ không rõ, "Huống chi, ta cũng chưa tiến vào, ngươi vừa mới kêu đau, ta đã lập tức ngừng lại."
Thân Giác tức giận vô cùng mà đánh Mộ Dung Tu.
Các cung nhân ở Kỳ Chương Điện cũng đã quen với việc gian phòng kia thường xuyên truyền đến thanh âm leng ca leng keng.
Mộ Dung Tu không hạ dược Thân Giác, mỗi lần đều là hai người đánh nhau, thẳng đến khi Thân Giác thoát lực, Mộ Dung Tu mới nhẹ nhàng ấn người lên trên người mình, vẻ mặt thoả mãn mà bật cười.
Hắn dường như vô cùng hưởng thụ bộ dáng Thân Giác giãy giụa, hoặc là nói, hắn thích nhìn Thân Giác tức giận, càng tức giận càng tốt.
Cứ như vậy, một tháng sau, Thân Giác cũng không đánh nữa. Hiện tại cậu đánh không lại Mộ Dung Tu, cũng không muốn nhìn thấy biểu tình của đối phương sau mỗi lần áp chế cậu. Cậu để mặc Mộ Dung Tu tùy tiện thích làm cái gì thì làm, chỉ là nếu thật sự không chịu đựng được, lại hơi hơi nhíu mày.
Mộ Dung Tu đối với chuyện này hình như không vui lắm, hắn như một con chó cuồng loạn bất an ở trong phòng đi tới đi lui, thường xuyên âm u liếc mắt nhìn Thân Giác.
Thân Giác nằm quay mặt hướng vào tường, bị kéo kéo cánh tay áo, cậu cũng lười kéo lại. Mộ Dung Tu muốn nhìn thì nhìn, muốn sờ cứ sờ, tùy tiện hắn.
Cậu hứng thú rã rời như vậy, rốt cuộc cũng chọc cho Mộ Dung Tu tức giận bỏ đi.
Mộ Dung Tu tức giận trực tiếp rời khỏi Kỳ Chương Điện. Hắn đi chưa được bao lâu, tổng quản thái giám bên người hoàng đế đã vội vàng tìm thấy hắn, "Lục hoàng tử, ngài mau theo nô tài đi một chuyến, bây giờ bệ hạ đang có chuyện gấp muốn gặp ngài."
"Có chuyện gì?" Mộ Dung Tu hỏi.
Thái giám ai một tiếng, "Hình như là chuyện có liên quan đến Ung Quốc."
Mộ Dung Tu nhíu chặt mi, Ung Quốc thì còn thể phát sinh chuyện gì nữa? Không phải là toàn bộ đều đã xử lý tốt rồi hay sao?
Khi Mộ Dung Tu đi tới trước mặt hoàng đế, một quyển tấu chương trực tiếp ném trúng mặt hắn.
"Ngươi đang làm cái gì vậy? Trong khoảng thời gian này ngày nào cũng ru rú ở trong cung của mình, ngay cả lâm triều cũng không lên. Bây giờ thì hay rồi, đã xảy ra đại sự mà ngươi còn không biết, trẫm thật sự muốn ban chết cho cái tên nô tài kia."
Hoàng đế giận không thể át, chửi ầm lên với Mộ Dung Tu, "Cái tên cẩu nô tài khiến ngươi sắc lệnh trí hôn* đó!"
(*: không thể giữ vững lý trí trước sắc dục, dục vọng)
Mộ Dung Tu nhặt tấu chương trên mặt đất lên, bình tĩnh nói: "Phụ hoàng không phải đã đáp ứng ta, chỉ cần ta có thể xử lý Vĩnh Vương, những chuyện còn lại đều tùy ý ta xử trí sao?"
"Phải, là trẫm đã đáp ứng ngươi, nhưng lão gia hỏa Nghê Viễn Sơn kia không những không chết ở trong tay Ung Quốc, con trai của hắn còn lên làm Ung Quốc Đại tướng quân, ngươi có biết không?" Hoàng đế cả giận nói, "Bọn họ đã cự tuyệt hòa thân và kiến bang rồi! Trẫm đã nói trực tiếp giết Nghê Viễn Sơn đi, ngươi lại còn muốn hủy diệt thanh danh của hắn. Lúc trước không giết hắn, hiện tại trái lại là hắn muốn đánh chúng ta!"
**********
Tác giả có lời muốn nói: 《 tiếng lòng 》
Mộ Dung Tu: Ta muốn giao phối.
Thân Giác: Ta muốn giết người.
Nghê Tín Nghiêm: Ta muốn...... Cũng muốn phòng tối tàng kiều!
Thân Giác:......
Danh sách chương