“Kẻ nào có thể đánh tướng quân bị thương nặng đến vậy! Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai làm?!”
“Là cái đám người mắt đỏ, mắt hồng đánh hắn đó. Còn nữa, chuyện này trong bốn ngày nay ngươi đã hỏi ta tới ba trăm tám mươi bảy lần…”
“Thiên Kiều đại ca! Đệ không muốn huynh chết!”
“Nếu ngươi cứ dùng cái cánh gà của ngươi đánh hắn như vậy, không chừng hắn sẽ chết thật đó…”
…
Tiếng nói chuyện, tranh cãi như cơn bão đánh úp lại, sau đó lại dần rút đi, cuối cùng căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Tấm màn được nhẹ nhàng vén lên, một mùi hương cực kỳ khó ngửi xen lẫn với mùi ngọt ngào của thức ăn xông thẳng vào mũi. Hắn cảm giác được một bàn tay mềm mại đang bôi thuốc cho mình, Lục Thiên Kiều cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, cả mặt và tai đều đỏ ửng, hắn từ từ mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy Tân Mi đang nghiêng mặt, nàng quay đầu không biết đang nhìn cái gì, tay bên này đang giúp hắn bôi một loại thuốc có mùi cay xè vô cùng khó ngửi, còn tay kia thì lại đang cầm một xâu thịt viên, thỉnh thoảng lại cắn một miếng …… thật sự là một loạt động tác đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Tận mắt thấy tay nàng đang dời từ ngực mình xuống dưới, sắp đụng đến bụng dưới, hắn cảm thấy không thể tiếp tục để vậy, nên vội cản nàng lại.
“Cô…” Hắn cố gắng cất tiếng, lúc này mới phát hiện giọng mình khàn đặc.
“Hở?” Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hắn tỉnh, vui mừng: “Tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ gì mà suốt bốn ngày luôn rồi đó, giờ thấy sao?”
Lục Thiên Kiều chớp chớp mắt, khẽ ngón tay nhúc nhích ngón tay: “Nước tương…”
Tuy không trông mong nàng sẽ khóc lóc nhào tới hét lớn: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi, ta lo cho ngươi lắm”, nhưng mà nàng vừa ăn thịt viên lại vừa nhiễu nước tương xuống tay hắn, dường như càng làm hắn thấy khó chịu.
“Thật ngại quá, để ta lau cho ngươi.”
Nàng dùng chiếc khăn lụa lau thật sạch nước tương nhiễu trên tay hắn, lại lôi cái ấm trà có cái vòi be bé đến, nâng đầu hắn lên, cẩn thận nhét cái vòi vào miệng hắn, đút cho hắn vài ngụm nước.
“Ngươi tỉnh rồi, để ta đi kêu bọn Tư Lan, họ đều đang canh ở cửa đó.”
Tân Mi lại đặt đầu hắn xuống, nàng đứng dậy muốn bước ra ngoài, hắn lại đột ngột tóm lấy cổ tay nàng.
“Ngồi xuống.” Tuy bị thương rất nặng, giọng nói yếu ớt, mệt mỏi, nhưng hai chữ hắn nói ra vẫn mang theo ngữ khí không cho phép chống đối như trước: “Tạm thời đừng gọi bọn họ.”
Tân Mi nằm lăn ra giường, cười hì hì: “Ô? Ngươi muốn ở một mình với ta để dốc bầu tâm sự sao?”
Không phải trong hí kịch vẫn thường diễn như vậy sao? Sau khi anh hùng cứu mỹ nhân hoặc mỹ nhân cứu anh hùng, lúc người bị thương tỉnh lại, tất nhiên sẽ có ngay một màn tình ý của hai người kéo dài không dứt.
Lục Thiên Kiều không nói gì, tay hắn nhẹ nhàng túm lấy tay nàng, sống chết gì cũng không buông ra.
“Ta bảo cô chạy, cô chạy kiểu gì mà lại quay trở về?”
Giọng nói của hắn rất thấp, có chút dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo như khi mới gặp nữa.
Nàng vừa cắn thịt viên vừa thì thào: “Ta mà chạy thật thì ngươi còn mạng chắc. Bây giờ ngươi nợ ta một món nợ nhân tình, nhớ phải trả cho ta.”
Lục Thiên Kiều cười cười: “Cô không sợ chạy về sẽ bị ta bắt nạt sao?”
Tân Mi hừ một tiếng: “Cha ta nói, ta không bắt nạt người khác thì phải cảm ơn trời đất lắm rồi, kẻ bắt nạt được ta còn chưa sinh ra trên đời này đâu.”
… Không hổ danh là ông chủ Tân, nhìn đâu trúng đó. Lục Thiên Kiều hồi tưởng lại những chiến tích man rợ của nàng, nhớ lại những kẻ đáng thương bị nàng chọc giận tới mức khóc rống lên, bỏ chạy mất, hoặc lăn đùng ra ngất ngay tại chỗ, hắn chỉ biết thở dài một tiếng cảm thông cho các nạn nhân.
“Lục Thiên Kiều, ngươi giờ không sao là tốt rồi, ta phải về nhà thôi, ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của ta.”
Nàng ăn nốt viên thịt cuối cùng, trét bàn tay dính đầy dầu mỡ vào áo hắn, nàng muốn rút cổ tay ra, nhưng năm ngón tay hắn càng siết mạnh hơn, hắn nắm chặt lấy tay nàng.
Nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn vẫn không nói câu nào, khép chặt đôi mắt lại, hàng mi khẽ rung động. Một lát sau, tựa như một con bướm vỗ cánh bay, hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, con ngươi đen sâu thẳm bình tĩnh nhìn nàng, dường như hắn muốn nói rất nhiều chuyện nhưng lại do dự không biết có nên nói ra hay không.
Tân Mi cúi người xuống: “Ngươi muốn nói chuyện gì sao? Lo lắng về Vân Vụ trận hả? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Hắn im lặng trong chốc lát, siết năm ngón tay lại thật chặt: “Cô… chờ một chút. Lấy tượng gỗ và con dao nhỏ trong bao hành lý ra đây.”
Nàng vội vàng xua tay: “Hay là thôi đi, vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi mà!”
“Ngón tay không bị thương.”
“… Vậy được rồi.”
Nàng đứng dậy, thử kéo kéo cổ tay đang bị nắm chặt, ngón tay hắn vẫn túm rất chặt, không có ý định buông ra.
Hở? Nàng mờ mịt nhìn hắn.
“Tân Mi.” Hắn cười cười, chẳng biết vì sao lại gọi tên nàng.
Đầu ngón tay nàng khẽ run lên, nàng cảm thấy vừa xa lạ, vừa bối rối. Vì bị thương, bàn tay hắn lại trở nên mát mát, hắn từ từ mở bàn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy một ngón tay của nàng. Trên ngón tay vẫn còn dính một chút kim sang dược (*) có mùi cay xè, cảm giác dính dính nhớp nháp. Hắn dùng tay áo mình tỉ mỉ lau sạch vết bẩn trên tay nàng.
* Kim sang dược: tên một loại thuốc bôi dùng ngoài da để trị thương khá hữu hiệu ngày xưa.
“Đi lấy đi.” Hắn chậm rãi thả tay nàng ra.
Hình dạng ban đầu của con rối gỗ Thiên nữ đại nhân đã được định hình, lần này điêu khắc cũng không phải loại rối gỗ có thể cử động, nên trình tự cũng không phức tạp lắm. Hắn tựa người vào giường, dùng con dao nhỏ cắt từng nhát từng nhát một khắc thành ngũ quan của tượng gỗ.
Giống như cái hôm ở Mi Sơn cư, nàng lại nghiêng người tựa vào giường, tới gần sát hắn, hai tay nàng chống cằm vô cùng chăm chú quan sát từng nhát dao một của hắn. Những tia nắng chiếu trên tóc nàng, những sợi tóc buông xuống nhìn có vẻ hơi lộn xộn. Hắn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dịu dàng trên tóc nàng, còn có mùi nước tương mằn mặn cay cay, và cả mùi thuốc trị thương cay xè khiến người ta đau mũi nữa.
Sức nóng của ánh mặt trời làm cho những mùi hương thoang thoảng lộn xộn này càng nồng nặc hơn, thế mà hắn lại thấy cái hỗn hợp mùi này thơm kỳ lạ, có chút gì đó dễ chịu, thinh thích.
Một bầy yêu quái đang trốn bên dưới cửa sổ, nước mắt Tư Lan cứ tuôn như mưa, y cứ nhấp nhỏm mãi một động tác muốn đạp cửa sổ xông thẳng vào phòng, nhưng hết lần này đến lần khác bị kẻ khác cản lại; Đào Quả Quả thì mặt đỏ tai hồng cố tìm một khe nứt trên tường nhìn trộm vào trong; Ánh Liên trốn ở chỗ tối dùng lá sen kết thành một hình nhân, trên đó viết hai chữ ‘Tân Mi’, rồi lại dùng một cây đinh nhọn cố sức đâm, đâm, đâm vào hình nhân.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn, chỉ có Triệu quan nhân vuốt vuốt chòm râu chuột nhỏ của lão, cười rất là thô bỉ: “Nghe thấy chưa? Ai còn dám nói tướng quân là hàng nguyên tem nguyên kiện chẳng biết gì về tâm tư phụ nữ nữa không? Thân thể ngài bị thương, không thể thực nghiệm được, nhưng vẫn còn ngón tay nha! Đám tiểu quỷ các ngươi nên học hỏi ngài nhiều một chút.
***
Lúc trời bên ngoài đã tối đen như mực, Tân Mi mới tỉnh dậy.
Cả một buổi chiều nàng bò sấp trước giường nhìn Lục Thiên Kiều điêu khắc con rối gỗ, nhìn, nhìn mãi rồi ngủ mất. Mấy ngày nay quả thật nàng hơi mệt mỏi, đám yêu quái trong hoàng lăng chả có kẻ nào biết chăm sóc người bệnh, đến cuối cùng ngoại trừ việc tắm rửa, lau linh tinh một số chỗ riêng tư của Lục Thiên Kiều, thì những việc còn lại như bôi thuốc, đút nước, chăm sóc hắn, họ đều giao hết cho nàng.
Nàng ngáp dài một cái, tư thế nằm ngủ sấp cũng chẳng thoải mái, bây giờ khắp người nàng đều thấy nhức mỏi. Nàng cố xoay xoay cái cổ, bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu hơi nặng nặng, một bàn tay của Lục Thiên Kiều đang đặt trên tóc nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
Tân Mi quay đầu lại, chiếc chăn mỏng đang đắp trên trên vai nàng tuột xuống.
Nàng cũng không nhúc nhích nữa, chỉ nằm sấp trên giường cười tít mắt ngoẻo cổ lại nhìn hắn.
Có người đã đặt nến trên bàn, đáy mắt hắn như có vài tia sáng bắn ra tung tóe, hắn cứ như vậy nhẹ nhàng mần mò đầu nàng, nét mặt rất dịu dàng.
“Lục Thiên Kiều.” nàng bất ngờ lên tiếng, cười dài đắc ý: “Ngươi thích ta phải không?”
Hắn hơi khựng lại trong chốc lát, nhưng không rụt tay về, cũng không nói gì cả. Một lát sau, hắn lấy từ đầu giường ra một con rối gỗ xinh xắn lung linh, màu sắc sặc sỡ đưa đến trước mặt nàng.
“Quà.” Hắn nói.
Thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng đã được khắc xong đang đặt trước mặt nàng, mái tóc dài như mây, y phục sặc sỡ, còn uy phong xinh đẹp nữa. Tân Mi mừng rỡ cầm lên, nàng không dám mạnh tay, chỉ dùng ngón tay khẽ khàng sờ sờ tóc và y phục của nó, nàng thì thào: “Làm xong nhanh như vậy sao? Còn có cả tóc và quần áo nữa…”
“Là do Triệu quan nhân đưa đến.”
Tân Mi nhìn chằm chằm vào con rối một hồi, một lúc lâu sau nàng mới giương mắt nhìn hắn: “Ờ, Cám ơn ngươi, ta thích lắm.”
Lục Thiên Kiều gượng gạo rụt tay lại, ngó nghiêng chỗ khác: “Thích là được rồi. Trời tối rồi, để ta sai Tư Lan đưa cô về nhà. Đi nhanh đi.”
Tân Mi vuốt tóc con rối gỗ Thiên nữ đại nhân đến mức nghệch mặt ra, đột nhiên nàng đứng dậy bỏ tượng gỗ vào trong túi, cười cười: “Lục Thiên Kiều, con rối này không tính là quà đâu, thứ này ngươi đã từng hứa với ta từ lâu rồi. Quà sinh nhật của ta, ngươi phải tặng ta thêm một con nữa.”
Hắn sửng sốt.
“Ta còn muốn một con rối tướng quân trong hí kịch nữa, cho dù có xấu chết người, thì vẫn có đôi lúc làm người ta thích thích mà. Ngươi làm thêm cho ta một con rối tướng quân nữa đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ tới lấy.”
Nàng cười hề hề, xoay người đi mất.
Chỉ còn lại Lục Thiên Kiều đần thối mặt ra ngồi trên giường, bỗng nhiên hắn sờ sờ mặt mình, cho dù có xấu chết người, thì vẫn có lúc làm người ta yêu thích? Đúng rồi, gương đâu? Gương ở đâu rồi? Đây rốt cuộc là cái loại cảm giác phức tạp quái quỷ gì đây, hắn phải soi thật kỹ càng rồi mới nói.
Tư Lan với đôi mắt đỏ hoe vẫn ngồi hóng ngoài cửa, thấy Tân Mi chạy ra, y giống như một con chó già không có chút sức sống, chỉ liếc nhìn nàng một cái.
Tân Mi nhìn y chằm chằm, nhìn rất lâu, nàng thấy cả người y đều như đang muốn xù lông lên, y giận dữ nói: “Ngươi nhìn cái gì?! Ngươi, đồ con gái không biết xấu hổ… lại dám, lại dám liếc mắt đưa tình, quyến rũ tướng quân nhà ta…”
Nàng thở dài một tiếng: “Chứng mặt than của ngươi càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ lại còn biến thành gương mặt của một anh chồng bị ruồng bỏ nữa chứ, ta thấy hay là ngươi đi thăm đại phu đi.”
Cả người Tư Lan đều run rẩy, bước tới túm dây cương lôi linh thú đi, y hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài một hơi, tướng quân vì sao lại để nha đầu này lọt vào mắt người vậy aaaaa? ***
Lần này không một đám linh thú rườm rà, cản trước chặn sau, đường về nhà dường như rất ngắn, thiếu một khắc đến chính ngọ (*), Tân Mi đã bay đến trên nóc Tân Tà Trang.
* 15 phút nữa là đến 12 giờ trưa
Tư Lan nghiêm mặt, căn bản là lười phản ứng với nàng, kéo linh thú quay đầu lại rồi đi mất.
Tân Mi đứng phía sau y ra sức vẫy tay tạm biệt: “Cảm ơn ngươi đã đưa ta về, ngươi nhớ phải đến gặp đại phu sớm đi nha.”
Hình như Tư Lan đã rớt thẳng từ lưng linh thú xuống đất.
Tân Mi cười tít mắt điều khiển Thu Nguyệt hạ xuống sân lớn trong Tân Tà Trang, Tân Hùng từ sớm đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, lòng ông tràn ngập chờ mong chạy vội tới, thấy con về có một mình, ngay cả cái bóng của một thằng đàn ông cũng không có, nhất thời ông nổi điên tới độ nhe nanh múa vuốt.
“Một tháng trời con ở bên ngoài chơi bời kiểu gì? Con rể của ta đâu? Con rể mà con bảo con nhất định sẽ tìm về cho ta đâu?”
Tân Mi bình tĩnh nhét Thu Nguyệt vào trong lá bùa, cười đầy vẻ bá vương ngang ngược: “Con nhìn trúng một tên rồi, hắn ở gần núi Vãn Lan. Qua mấy ngày nữa con sẽ đi tóm hắn.
“Là cái đám người mắt đỏ, mắt hồng đánh hắn đó. Còn nữa, chuyện này trong bốn ngày nay ngươi đã hỏi ta tới ba trăm tám mươi bảy lần…”
“Thiên Kiều đại ca! Đệ không muốn huynh chết!”
“Nếu ngươi cứ dùng cái cánh gà của ngươi đánh hắn như vậy, không chừng hắn sẽ chết thật đó…”
…
Tiếng nói chuyện, tranh cãi như cơn bão đánh úp lại, sau đó lại dần rút đi, cuối cùng căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Tấm màn được nhẹ nhàng vén lên, một mùi hương cực kỳ khó ngửi xen lẫn với mùi ngọt ngào của thức ăn xông thẳng vào mũi. Hắn cảm giác được một bàn tay mềm mại đang bôi thuốc cho mình, Lục Thiên Kiều cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, cả mặt và tai đều đỏ ửng, hắn từ từ mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy Tân Mi đang nghiêng mặt, nàng quay đầu không biết đang nhìn cái gì, tay bên này đang giúp hắn bôi một loại thuốc có mùi cay xè vô cùng khó ngửi, còn tay kia thì lại đang cầm một xâu thịt viên, thỉnh thoảng lại cắn một miếng …… thật sự là một loạt động tác đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Tận mắt thấy tay nàng đang dời từ ngực mình xuống dưới, sắp đụng đến bụng dưới, hắn cảm thấy không thể tiếp tục để vậy, nên vội cản nàng lại.
“Cô…” Hắn cố gắng cất tiếng, lúc này mới phát hiện giọng mình khàn đặc.
“Hở?” Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hắn tỉnh, vui mừng: “Tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ gì mà suốt bốn ngày luôn rồi đó, giờ thấy sao?”
Lục Thiên Kiều chớp chớp mắt, khẽ ngón tay nhúc nhích ngón tay: “Nước tương…”
Tuy không trông mong nàng sẽ khóc lóc nhào tới hét lớn: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi, ta lo cho ngươi lắm”, nhưng mà nàng vừa ăn thịt viên lại vừa nhiễu nước tương xuống tay hắn, dường như càng làm hắn thấy khó chịu.
“Thật ngại quá, để ta lau cho ngươi.”
Nàng dùng chiếc khăn lụa lau thật sạch nước tương nhiễu trên tay hắn, lại lôi cái ấm trà có cái vòi be bé đến, nâng đầu hắn lên, cẩn thận nhét cái vòi vào miệng hắn, đút cho hắn vài ngụm nước.
“Ngươi tỉnh rồi, để ta đi kêu bọn Tư Lan, họ đều đang canh ở cửa đó.”
Tân Mi lại đặt đầu hắn xuống, nàng đứng dậy muốn bước ra ngoài, hắn lại đột ngột tóm lấy cổ tay nàng.
“Ngồi xuống.” Tuy bị thương rất nặng, giọng nói yếu ớt, mệt mỏi, nhưng hai chữ hắn nói ra vẫn mang theo ngữ khí không cho phép chống đối như trước: “Tạm thời đừng gọi bọn họ.”
Tân Mi nằm lăn ra giường, cười hì hì: “Ô? Ngươi muốn ở một mình với ta để dốc bầu tâm sự sao?”
Không phải trong hí kịch vẫn thường diễn như vậy sao? Sau khi anh hùng cứu mỹ nhân hoặc mỹ nhân cứu anh hùng, lúc người bị thương tỉnh lại, tất nhiên sẽ có ngay một màn tình ý của hai người kéo dài không dứt.
Lục Thiên Kiều không nói gì, tay hắn nhẹ nhàng túm lấy tay nàng, sống chết gì cũng không buông ra.
“Ta bảo cô chạy, cô chạy kiểu gì mà lại quay trở về?”
Giọng nói của hắn rất thấp, có chút dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo như khi mới gặp nữa.
Nàng vừa cắn thịt viên vừa thì thào: “Ta mà chạy thật thì ngươi còn mạng chắc. Bây giờ ngươi nợ ta một món nợ nhân tình, nhớ phải trả cho ta.”
Lục Thiên Kiều cười cười: “Cô không sợ chạy về sẽ bị ta bắt nạt sao?”
Tân Mi hừ một tiếng: “Cha ta nói, ta không bắt nạt người khác thì phải cảm ơn trời đất lắm rồi, kẻ bắt nạt được ta còn chưa sinh ra trên đời này đâu.”
… Không hổ danh là ông chủ Tân, nhìn đâu trúng đó. Lục Thiên Kiều hồi tưởng lại những chiến tích man rợ của nàng, nhớ lại những kẻ đáng thương bị nàng chọc giận tới mức khóc rống lên, bỏ chạy mất, hoặc lăn đùng ra ngất ngay tại chỗ, hắn chỉ biết thở dài một tiếng cảm thông cho các nạn nhân.
“Lục Thiên Kiều, ngươi giờ không sao là tốt rồi, ta phải về nhà thôi, ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của ta.”
Nàng ăn nốt viên thịt cuối cùng, trét bàn tay dính đầy dầu mỡ vào áo hắn, nàng muốn rút cổ tay ra, nhưng năm ngón tay hắn càng siết mạnh hơn, hắn nắm chặt lấy tay nàng.
Nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn vẫn không nói câu nào, khép chặt đôi mắt lại, hàng mi khẽ rung động. Một lát sau, tựa như một con bướm vỗ cánh bay, hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, con ngươi đen sâu thẳm bình tĩnh nhìn nàng, dường như hắn muốn nói rất nhiều chuyện nhưng lại do dự không biết có nên nói ra hay không.
Tân Mi cúi người xuống: “Ngươi muốn nói chuyện gì sao? Lo lắng về Vân Vụ trận hả? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Hắn im lặng trong chốc lát, siết năm ngón tay lại thật chặt: “Cô… chờ một chút. Lấy tượng gỗ và con dao nhỏ trong bao hành lý ra đây.”
Nàng vội vàng xua tay: “Hay là thôi đi, vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi mà!”
“Ngón tay không bị thương.”
“… Vậy được rồi.”
Nàng đứng dậy, thử kéo kéo cổ tay đang bị nắm chặt, ngón tay hắn vẫn túm rất chặt, không có ý định buông ra.
Hở? Nàng mờ mịt nhìn hắn.
“Tân Mi.” Hắn cười cười, chẳng biết vì sao lại gọi tên nàng.
Đầu ngón tay nàng khẽ run lên, nàng cảm thấy vừa xa lạ, vừa bối rối. Vì bị thương, bàn tay hắn lại trở nên mát mát, hắn từ từ mở bàn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy một ngón tay của nàng. Trên ngón tay vẫn còn dính một chút kim sang dược (*) có mùi cay xè, cảm giác dính dính nhớp nháp. Hắn dùng tay áo mình tỉ mỉ lau sạch vết bẩn trên tay nàng.
* Kim sang dược: tên một loại thuốc bôi dùng ngoài da để trị thương khá hữu hiệu ngày xưa.
“Đi lấy đi.” Hắn chậm rãi thả tay nàng ra.
Hình dạng ban đầu của con rối gỗ Thiên nữ đại nhân đã được định hình, lần này điêu khắc cũng không phải loại rối gỗ có thể cử động, nên trình tự cũng không phức tạp lắm. Hắn tựa người vào giường, dùng con dao nhỏ cắt từng nhát từng nhát một khắc thành ngũ quan của tượng gỗ.
Giống như cái hôm ở Mi Sơn cư, nàng lại nghiêng người tựa vào giường, tới gần sát hắn, hai tay nàng chống cằm vô cùng chăm chú quan sát từng nhát dao một của hắn. Những tia nắng chiếu trên tóc nàng, những sợi tóc buông xuống nhìn có vẻ hơi lộn xộn. Hắn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dịu dàng trên tóc nàng, còn có mùi nước tương mằn mặn cay cay, và cả mùi thuốc trị thương cay xè khiến người ta đau mũi nữa.
Sức nóng của ánh mặt trời làm cho những mùi hương thoang thoảng lộn xộn này càng nồng nặc hơn, thế mà hắn lại thấy cái hỗn hợp mùi này thơm kỳ lạ, có chút gì đó dễ chịu, thinh thích.
Một bầy yêu quái đang trốn bên dưới cửa sổ, nước mắt Tư Lan cứ tuôn như mưa, y cứ nhấp nhỏm mãi một động tác muốn đạp cửa sổ xông thẳng vào phòng, nhưng hết lần này đến lần khác bị kẻ khác cản lại; Đào Quả Quả thì mặt đỏ tai hồng cố tìm một khe nứt trên tường nhìn trộm vào trong; Ánh Liên trốn ở chỗ tối dùng lá sen kết thành một hình nhân, trên đó viết hai chữ ‘Tân Mi’, rồi lại dùng một cây đinh nhọn cố sức đâm, đâm, đâm vào hình nhân.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn, chỉ có Triệu quan nhân vuốt vuốt chòm râu chuột nhỏ của lão, cười rất là thô bỉ: “Nghe thấy chưa? Ai còn dám nói tướng quân là hàng nguyên tem nguyên kiện chẳng biết gì về tâm tư phụ nữ nữa không? Thân thể ngài bị thương, không thể thực nghiệm được, nhưng vẫn còn ngón tay nha! Đám tiểu quỷ các ngươi nên học hỏi ngài nhiều một chút.
***
Lúc trời bên ngoài đã tối đen như mực, Tân Mi mới tỉnh dậy.
Cả một buổi chiều nàng bò sấp trước giường nhìn Lục Thiên Kiều điêu khắc con rối gỗ, nhìn, nhìn mãi rồi ngủ mất. Mấy ngày nay quả thật nàng hơi mệt mỏi, đám yêu quái trong hoàng lăng chả có kẻ nào biết chăm sóc người bệnh, đến cuối cùng ngoại trừ việc tắm rửa, lau linh tinh một số chỗ riêng tư của Lục Thiên Kiều, thì những việc còn lại như bôi thuốc, đút nước, chăm sóc hắn, họ đều giao hết cho nàng.
Nàng ngáp dài một cái, tư thế nằm ngủ sấp cũng chẳng thoải mái, bây giờ khắp người nàng đều thấy nhức mỏi. Nàng cố xoay xoay cái cổ, bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu hơi nặng nặng, một bàn tay của Lục Thiên Kiều đang đặt trên tóc nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
Tân Mi quay đầu lại, chiếc chăn mỏng đang đắp trên trên vai nàng tuột xuống.
Nàng cũng không nhúc nhích nữa, chỉ nằm sấp trên giường cười tít mắt ngoẻo cổ lại nhìn hắn.
Có người đã đặt nến trên bàn, đáy mắt hắn như có vài tia sáng bắn ra tung tóe, hắn cứ như vậy nhẹ nhàng mần mò đầu nàng, nét mặt rất dịu dàng.
“Lục Thiên Kiều.” nàng bất ngờ lên tiếng, cười dài đắc ý: “Ngươi thích ta phải không?”
Hắn hơi khựng lại trong chốc lát, nhưng không rụt tay về, cũng không nói gì cả. Một lát sau, hắn lấy từ đầu giường ra một con rối gỗ xinh xắn lung linh, màu sắc sặc sỡ đưa đến trước mặt nàng.
“Quà.” Hắn nói.
Thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng đã được khắc xong đang đặt trước mặt nàng, mái tóc dài như mây, y phục sặc sỡ, còn uy phong xinh đẹp nữa. Tân Mi mừng rỡ cầm lên, nàng không dám mạnh tay, chỉ dùng ngón tay khẽ khàng sờ sờ tóc và y phục của nó, nàng thì thào: “Làm xong nhanh như vậy sao? Còn có cả tóc và quần áo nữa…”
“Là do Triệu quan nhân đưa đến.”
Tân Mi nhìn chằm chằm vào con rối một hồi, một lúc lâu sau nàng mới giương mắt nhìn hắn: “Ờ, Cám ơn ngươi, ta thích lắm.”
Lục Thiên Kiều gượng gạo rụt tay lại, ngó nghiêng chỗ khác: “Thích là được rồi. Trời tối rồi, để ta sai Tư Lan đưa cô về nhà. Đi nhanh đi.”
Tân Mi vuốt tóc con rối gỗ Thiên nữ đại nhân đến mức nghệch mặt ra, đột nhiên nàng đứng dậy bỏ tượng gỗ vào trong túi, cười cười: “Lục Thiên Kiều, con rối này không tính là quà đâu, thứ này ngươi đã từng hứa với ta từ lâu rồi. Quà sinh nhật của ta, ngươi phải tặng ta thêm một con nữa.”
Hắn sửng sốt.
“Ta còn muốn một con rối tướng quân trong hí kịch nữa, cho dù có xấu chết người, thì vẫn có đôi lúc làm người ta thích thích mà. Ngươi làm thêm cho ta một con rối tướng quân nữa đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ tới lấy.”
Nàng cười hề hề, xoay người đi mất.
Chỉ còn lại Lục Thiên Kiều đần thối mặt ra ngồi trên giường, bỗng nhiên hắn sờ sờ mặt mình, cho dù có xấu chết người, thì vẫn có lúc làm người ta yêu thích? Đúng rồi, gương đâu? Gương ở đâu rồi? Đây rốt cuộc là cái loại cảm giác phức tạp quái quỷ gì đây, hắn phải soi thật kỹ càng rồi mới nói.
Tư Lan với đôi mắt đỏ hoe vẫn ngồi hóng ngoài cửa, thấy Tân Mi chạy ra, y giống như một con chó già không có chút sức sống, chỉ liếc nhìn nàng một cái.
Tân Mi nhìn y chằm chằm, nhìn rất lâu, nàng thấy cả người y đều như đang muốn xù lông lên, y giận dữ nói: “Ngươi nhìn cái gì?! Ngươi, đồ con gái không biết xấu hổ… lại dám, lại dám liếc mắt đưa tình, quyến rũ tướng quân nhà ta…”
Nàng thở dài một tiếng: “Chứng mặt than của ngươi càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ lại còn biến thành gương mặt của một anh chồng bị ruồng bỏ nữa chứ, ta thấy hay là ngươi đi thăm đại phu đi.”
Cả người Tư Lan đều run rẩy, bước tới túm dây cương lôi linh thú đi, y hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài một hơi, tướng quân vì sao lại để nha đầu này lọt vào mắt người vậy aaaaa? ***
Lần này không một đám linh thú rườm rà, cản trước chặn sau, đường về nhà dường như rất ngắn, thiếu một khắc đến chính ngọ (*), Tân Mi đã bay đến trên nóc Tân Tà Trang.
* 15 phút nữa là đến 12 giờ trưa
Tư Lan nghiêm mặt, căn bản là lười phản ứng với nàng, kéo linh thú quay đầu lại rồi đi mất.
Tân Mi đứng phía sau y ra sức vẫy tay tạm biệt: “Cảm ơn ngươi đã đưa ta về, ngươi nhớ phải đến gặp đại phu sớm đi nha.”
Hình như Tư Lan đã rớt thẳng từ lưng linh thú xuống đất.
Tân Mi cười tít mắt điều khiển Thu Nguyệt hạ xuống sân lớn trong Tân Tà Trang, Tân Hùng từ sớm đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, lòng ông tràn ngập chờ mong chạy vội tới, thấy con về có một mình, ngay cả cái bóng của một thằng đàn ông cũng không có, nhất thời ông nổi điên tới độ nhe nanh múa vuốt.
“Một tháng trời con ở bên ngoài chơi bời kiểu gì? Con rể của ta đâu? Con rể mà con bảo con nhất định sẽ tìm về cho ta đâu?”
Tân Mi bình tĩnh nhét Thu Nguyệt vào trong lá bùa, cười đầy vẻ bá vương ngang ngược: “Con nhìn trúng một tên rồi, hắn ở gần núi Vãn Lan. Qua mấy ngày nữa con sẽ đi tóm hắn.
Danh sách chương