Nhưng mà phân nhà cũng không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa còn là ở cái mùa này.
Lúc này, chỉ chớp mắt sẽ đón vụ mùa thu hoạch năm nay, bao nhiêu ngũ cốc đã chín rồi.
Đây là một công trình không nhỏ, Diệp Sở Sở cũng theo chân mọi người, sáng sớm đã lên đường. Trước khi lên đường, Triệu Văn Thao còn lén dặn dò cô vợ ngốc của mình, bảo cô đừng làm việc quá mệt mỏi, bởi vì nửa tháng qua hắn cố gắng "cày cuốc", biết đâu lúc này hạt giống trong bụng cô đã nở mầm rồi.
Lời này khiến Diệp Sở Sở vô cùng mắc cỡ, bởi vì hơn nửa tháng qua, Văn Thao nhà cô đúng là bám chặt lấy cô, ăn uống bình thường nhưng không biết hắn lấy ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy.
Dĩ nhiên, Diệp Sở Sở cũng rất hưởng thụ, bởi vì Văn Thao đối xử với cô rất dịu dàng, khiến cô không nhịn được mà lâm vào trầm luân.
Hơn nữa không cần Văn Thao nhắc nhở, chính cô thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, một tuần trước kinh nguyệt của cô mới vừa hết, trước không có bầu, nhưng mà lúc này cô khó mà đảm bảo được.
Ba tháng đầu rất dễ xảy ra vấn đề, cho nên cô rất chú ý, nhưng mà tốc độ làm việc lại không chậm.
Mặc dù không nhanh bằng những người khác, nhưng cũng không có kéo chân bọn họ.
"Cô chị em bạn dâu kia của cô đúng là yếu ớt, không biết còn tưởng cô ta là tiểu thư nhà địa chủ đấy, nhìn cái dáng vẻ nhu nhu nhược nhược kia đi." Tuy cô không kéo chân sau nhưng vẫn có người không ưa cô, nếu không thì sao có người nói nhỏ bên tai chị hai Triệu.
Chị hai liếc nhìn Diệp Sở Sở đang bẻ ngô sau đó dồn vào bao, nói: "Không phải con bé làm rất tốt sao."
Đối với cô em dâu Diệp Sở Sở này, chị ta cũng không có ý kiến gì. Bởi vì mỗi ngày đều đi làm, không lười biếng, cho dù kinh nguyệt tới ở nhà không đi ra ngoài làm việc, cô cũng dọn dẹp nhà sạch sẽ, chị ta chỉ là có chút bất mãn với chú út mà thôi.
Vẫn là câu nói kia, nếu có thể tách ra tốt biết bao chứ? Người bạn này của chị hai nhỏ giọng nói: "Gia đình nhà lão Triệu các người còn chưa tách ra à? Hiện tại ở trong thôn chỉ có mấy nhà các người là chưa đó."
"Cha mẹ tôi không ý định đó." Chị hai vừa làm việc vừa nói.
"Nhất định là thiên vị đứa út rồi." Cô bạn liền nói.
Chị hai không muốn nói chuyện trong nhà, nói: "Mau làm việc đi, hôm nay có thể nhận được chín điểm đó."
Công việc bẻ bắp đúng là không dễ dàng, cho nên làm được một lúc, Diệp Sở Sở mệt đến ngất ngư. Bởi vì vụ thu phải làm nhanh, cho nên cơm trưa đều là nhà đưa tới chứ không trở về ăn.
Thời điểm khác Triệu Văn Thao sẽ lười biếng, nhưng mà vào vụ mùa hắn không có lười biếng.
Nếu không lỡ như ông trờ không hài lòng mà đổ một trận mưa, vậy thì công sức của tất cả mọi người coi như đổ sông đổ bể.
Cho nên Triệu Văn Thao cũng rất chăm chỉ, hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm.
Cũng không có gì ngon, chỉ là bánh bột ngô mà thôi, mẹ Triệu còn cố ý bỏ một ít bột mì ở bên trong, vừa ăn cái này vừa uống nước, đây chính là cơm trưa.
Nếu so với trước kia thì bữa cơm trưa này đã rất tốt rồi, dù sao bên trong còn có bột mì. Nhưng mà lúc này Triệu Văn Thao nhìn sang nhà lão Trần bên cạnh, nhà này lại không sợ người khác để ý, ăn bánh bao trắng, hơn nữa còn có thêm trứng gà ăn kèm!
Không chỉ có nhà lão Trần, mà còn có Lý Qua Tử, lúc này đang ăn bánh trứng gà!
Người ta xui xẻo còn có đồ ăn ngon, còn nhà hắn đây lại chỉ ăn bánh ngô trộn bột mì, mùi vị so ra vừa dở vừa khô.
"Vợ ơi, cực khổ cho em rồi." Triệu Văn Thao nhìn xong lại cảm thấy khó chịu.
Mã quả phụ đi theo Lý Qua Tử cũng có thể ăn bánh trứng gà, nhưng vợ hắn như hoa như ngọc lại chỉ có thể đi theo hắn gặm bánh bao, trong lòng hắn sao không khó chịu cho được?
Diệp Sở Sở có khổ gì chưa trải qua? Lúc lưu đày có bánh ngô ăn cũng không tệ rồi, nhưng mà lúc này cô không nói gì, bởi vì nói gì cũng vô dụng, việc ăn uống của người ta đúng là tốt hơn mình.
Hơn nữa người ta cũng dám chịu chi tiền cho việc ăn uống, so với nhà chồng cô đúng là có chút bảo thủ, dẫu sao nhà mẹ cô cũng nuôi mấy chục con gà, trong thôn cũng không ít nhà nuôi nhiều như vậy, nhưng nhà mẹ chồng cô lại không có.
Dĩ nhiên ăn uống sẽ kém không ít.
Cho nên cô chỉ nhìn Triệu Văn Thao cười một tiếng, không nói gì cả.
Triệu Văn Thao rất đau lòng, nhưng hắn cũng không nói gì, cắn từng miếng bánh ngô, sau đó uống nước.
Chờ vụ thu này qua đi, đến lúc đó tách ra, hắn sẽ cho vợ hắn ăn ngon mặc đẹp!
Mấy nhà kia ăn cho ngon đúng là khiến người ta hâm mộ, nhưng mà cũng có những người âm thầm bắt đầu nói nhỏ, nói đào góc tường chủ nghĩa xã hội, đây là muốn chơi trội.
Nhưng hiển nhiên thời đại kia đã qua, người ta ngày ngày ăn ngon như vậy cũng không có ai quản.
Vụ thu hiển nhiên không phải chuyện nhẹ hàng thoải mái, bẻ bắp chỉ là dấu hiệu của vụ thu mà thôi, bởi vì sau đó còn có rất nhiều cây trồng đã chín cần thu hoạch.
Diệp Sở Sở cũng không chịu đựng được nữa, đi theo mấy chị em bạn dâu thay phiên ở nhà nấu cơm thuận đường nghỉ ngơi một chút.
Con thỏ trước kia đa ăn xong rồi, lúc này cả gia đình đều mong đợi Triệu Văn Thao có thể bắt được một con thỏ nữa giống như lần trước.
Triệu Văn Thao cũng không khiến đám người thất vọng, hôm nay chạng vạng tối cùng mấy anh hắn trở lại có xách theo một con thỏ xám béo mập.
"Mẹ, làm món thỏ kho tàu đi!" Vừa vào cửa, Triệu Văn Thao liền tu hai gáo nước lạnh, sau đó mới nói.
"Được, tối nay chúng ta sẽ thỏ kho tàu!" Mẹ Triệu cười híp mắt nói.
Vận may của thằng sáu nhà mình từ nhỏ đến lớn đều tốt như vậy!
Cho nên sau khi những người khác "Khoe giàu" ăn thịt thì gia đình nhà lão Triệu cũng ăn thịt.
Mẹ Triệu dựa vào kinh nghiệm năm trước, biết từ nay về sau sẽ còn có thịt thỏ ăn, cho nên không tiết kiệm, kho hết toàn bộ ba cân thịt thỏ này.
Chia một ít cho anh em của cha Triệu, không nhiều nhưng cũng phải chia một ít.
Còn dư lại cả gia đình vét sạch!
Ăn một bữa no vừa lòng thỏa ý.
Ăn uống no đủ thì có sức nói chuyện phím, không bao lâu sau thì nghe thấy chị tư nói.
Nói Mã quả phụ vào cửa ba năm năm nay rốt cục cũng có con, Lý Qua Tử thấy vậy liền hầm gà cho cô ta bồi bổ!
Mùi thơm kia khiến đám hàng xóm hâm mộ muốn chết.
Chị tư cũng có chút hâm mộ, bởi vì đến nay chị ta còn chưa ăn được một con gà nào, không ngờ Mã quả phụ thật có bản lĩnh, lại ăn được!
Hơn nữa mới mang thai mấy tháng đã ăn gà, từ nay đến khi sinh thì sao? Nghe nói nhà Lý Qua Tử nuôi mấy chục con gà, có khi còn có ăn hoài.
Cùng chị tư hâm mộ người ta còn có chị hai và chị ba, ai mà không hâm mộ chứ? Mã quả phụ không cần sống chung với mẹ chồng, ở với Lý Qua Tử chỉ phụ trách quản lý việc nhà, trước kia Lý Qua Tử đã đối xử với cô ta rất tốt rồi, bởi vì còn hi vọng cô ta sinh con cho mình.
Hôm nay mang bầu không cần phải nói, nhất định là phải bồi bổ chu đáo.
Triệu Văn Thao dĩ nhiên cũng nghe được.
Nói tới nói lui, vẫn là nên tách ra, muốn ăn sao thì ăn, hắn không muốn lúc vợ mình mang bầu còn không bằng Mã quả phụ!
Thế nên nhân lúc cùng cha mình đi phơi ngũ cốc, hắn lặng lẽ nói với cha hắn chuyện tách ra.
Lúc này, chỉ chớp mắt sẽ đón vụ mùa thu hoạch năm nay, bao nhiêu ngũ cốc đã chín rồi.
Đây là một công trình không nhỏ, Diệp Sở Sở cũng theo chân mọi người, sáng sớm đã lên đường. Trước khi lên đường, Triệu Văn Thao còn lén dặn dò cô vợ ngốc của mình, bảo cô đừng làm việc quá mệt mỏi, bởi vì nửa tháng qua hắn cố gắng "cày cuốc", biết đâu lúc này hạt giống trong bụng cô đã nở mầm rồi.
Lời này khiến Diệp Sở Sở vô cùng mắc cỡ, bởi vì hơn nửa tháng qua, Văn Thao nhà cô đúng là bám chặt lấy cô, ăn uống bình thường nhưng không biết hắn lấy ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy.
Dĩ nhiên, Diệp Sở Sở cũng rất hưởng thụ, bởi vì Văn Thao đối xử với cô rất dịu dàng, khiến cô không nhịn được mà lâm vào trầm luân.
Hơn nữa không cần Văn Thao nhắc nhở, chính cô thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, một tuần trước kinh nguyệt của cô mới vừa hết, trước không có bầu, nhưng mà lúc này cô khó mà đảm bảo được.
Ba tháng đầu rất dễ xảy ra vấn đề, cho nên cô rất chú ý, nhưng mà tốc độ làm việc lại không chậm.
Mặc dù không nhanh bằng những người khác, nhưng cũng không có kéo chân bọn họ.
"Cô chị em bạn dâu kia của cô đúng là yếu ớt, không biết còn tưởng cô ta là tiểu thư nhà địa chủ đấy, nhìn cái dáng vẻ nhu nhu nhược nhược kia đi." Tuy cô không kéo chân sau nhưng vẫn có người không ưa cô, nếu không thì sao có người nói nhỏ bên tai chị hai Triệu.
Chị hai liếc nhìn Diệp Sở Sở đang bẻ ngô sau đó dồn vào bao, nói: "Không phải con bé làm rất tốt sao."
Đối với cô em dâu Diệp Sở Sở này, chị ta cũng không có ý kiến gì. Bởi vì mỗi ngày đều đi làm, không lười biếng, cho dù kinh nguyệt tới ở nhà không đi ra ngoài làm việc, cô cũng dọn dẹp nhà sạch sẽ, chị ta chỉ là có chút bất mãn với chú út mà thôi.
Vẫn là câu nói kia, nếu có thể tách ra tốt biết bao chứ? Người bạn này của chị hai nhỏ giọng nói: "Gia đình nhà lão Triệu các người còn chưa tách ra à? Hiện tại ở trong thôn chỉ có mấy nhà các người là chưa đó."
"Cha mẹ tôi không ý định đó." Chị hai vừa làm việc vừa nói.
"Nhất định là thiên vị đứa út rồi." Cô bạn liền nói.
Chị hai không muốn nói chuyện trong nhà, nói: "Mau làm việc đi, hôm nay có thể nhận được chín điểm đó."
Công việc bẻ bắp đúng là không dễ dàng, cho nên làm được một lúc, Diệp Sở Sở mệt đến ngất ngư. Bởi vì vụ thu phải làm nhanh, cho nên cơm trưa đều là nhà đưa tới chứ không trở về ăn.
Thời điểm khác Triệu Văn Thao sẽ lười biếng, nhưng mà vào vụ mùa hắn không có lười biếng.
Nếu không lỡ như ông trờ không hài lòng mà đổ một trận mưa, vậy thì công sức của tất cả mọi người coi như đổ sông đổ bể.
Cho nên Triệu Văn Thao cũng rất chăm chỉ, hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm.
Cũng không có gì ngon, chỉ là bánh bột ngô mà thôi, mẹ Triệu còn cố ý bỏ một ít bột mì ở bên trong, vừa ăn cái này vừa uống nước, đây chính là cơm trưa.
Nếu so với trước kia thì bữa cơm trưa này đã rất tốt rồi, dù sao bên trong còn có bột mì. Nhưng mà lúc này Triệu Văn Thao nhìn sang nhà lão Trần bên cạnh, nhà này lại không sợ người khác để ý, ăn bánh bao trắng, hơn nữa còn có thêm trứng gà ăn kèm!
Không chỉ có nhà lão Trần, mà còn có Lý Qua Tử, lúc này đang ăn bánh trứng gà!
Người ta xui xẻo còn có đồ ăn ngon, còn nhà hắn đây lại chỉ ăn bánh ngô trộn bột mì, mùi vị so ra vừa dở vừa khô.
"Vợ ơi, cực khổ cho em rồi." Triệu Văn Thao nhìn xong lại cảm thấy khó chịu.
Mã quả phụ đi theo Lý Qua Tử cũng có thể ăn bánh trứng gà, nhưng vợ hắn như hoa như ngọc lại chỉ có thể đi theo hắn gặm bánh bao, trong lòng hắn sao không khó chịu cho được?
Diệp Sở Sở có khổ gì chưa trải qua? Lúc lưu đày có bánh ngô ăn cũng không tệ rồi, nhưng mà lúc này cô không nói gì, bởi vì nói gì cũng vô dụng, việc ăn uống của người ta đúng là tốt hơn mình.
Hơn nữa người ta cũng dám chịu chi tiền cho việc ăn uống, so với nhà chồng cô đúng là có chút bảo thủ, dẫu sao nhà mẹ cô cũng nuôi mấy chục con gà, trong thôn cũng không ít nhà nuôi nhiều như vậy, nhưng nhà mẹ chồng cô lại không có.
Dĩ nhiên ăn uống sẽ kém không ít.
Cho nên cô chỉ nhìn Triệu Văn Thao cười một tiếng, không nói gì cả.
Triệu Văn Thao rất đau lòng, nhưng hắn cũng không nói gì, cắn từng miếng bánh ngô, sau đó uống nước.
Chờ vụ thu này qua đi, đến lúc đó tách ra, hắn sẽ cho vợ hắn ăn ngon mặc đẹp!
Mấy nhà kia ăn cho ngon đúng là khiến người ta hâm mộ, nhưng mà cũng có những người âm thầm bắt đầu nói nhỏ, nói đào góc tường chủ nghĩa xã hội, đây là muốn chơi trội.
Nhưng hiển nhiên thời đại kia đã qua, người ta ngày ngày ăn ngon như vậy cũng không có ai quản.
Vụ thu hiển nhiên không phải chuyện nhẹ hàng thoải mái, bẻ bắp chỉ là dấu hiệu của vụ thu mà thôi, bởi vì sau đó còn có rất nhiều cây trồng đã chín cần thu hoạch.
Diệp Sở Sở cũng không chịu đựng được nữa, đi theo mấy chị em bạn dâu thay phiên ở nhà nấu cơm thuận đường nghỉ ngơi một chút.
Con thỏ trước kia đa ăn xong rồi, lúc này cả gia đình đều mong đợi Triệu Văn Thao có thể bắt được một con thỏ nữa giống như lần trước.
Triệu Văn Thao cũng không khiến đám người thất vọng, hôm nay chạng vạng tối cùng mấy anh hắn trở lại có xách theo một con thỏ xám béo mập.
"Mẹ, làm món thỏ kho tàu đi!" Vừa vào cửa, Triệu Văn Thao liền tu hai gáo nước lạnh, sau đó mới nói.
"Được, tối nay chúng ta sẽ thỏ kho tàu!" Mẹ Triệu cười híp mắt nói.
Vận may của thằng sáu nhà mình từ nhỏ đến lớn đều tốt như vậy!
Cho nên sau khi những người khác "Khoe giàu" ăn thịt thì gia đình nhà lão Triệu cũng ăn thịt.
Mẹ Triệu dựa vào kinh nghiệm năm trước, biết từ nay về sau sẽ còn có thịt thỏ ăn, cho nên không tiết kiệm, kho hết toàn bộ ba cân thịt thỏ này.
Chia một ít cho anh em của cha Triệu, không nhiều nhưng cũng phải chia một ít.
Còn dư lại cả gia đình vét sạch!
Ăn một bữa no vừa lòng thỏa ý.
Ăn uống no đủ thì có sức nói chuyện phím, không bao lâu sau thì nghe thấy chị tư nói.
Nói Mã quả phụ vào cửa ba năm năm nay rốt cục cũng có con, Lý Qua Tử thấy vậy liền hầm gà cho cô ta bồi bổ!
Mùi thơm kia khiến đám hàng xóm hâm mộ muốn chết.
Chị tư cũng có chút hâm mộ, bởi vì đến nay chị ta còn chưa ăn được một con gà nào, không ngờ Mã quả phụ thật có bản lĩnh, lại ăn được!
Hơn nữa mới mang thai mấy tháng đã ăn gà, từ nay đến khi sinh thì sao? Nghe nói nhà Lý Qua Tử nuôi mấy chục con gà, có khi còn có ăn hoài.
Cùng chị tư hâm mộ người ta còn có chị hai và chị ba, ai mà không hâm mộ chứ? Mã quả phụ không cần sống chung với mẹ chồng, ở với Lý Qua Tử chỉ phụ trách quản lý việc nhà, trước kia Lý Qua Tử đã đối xử với cô ta rất tốt rồi, bởi vì còn hi vọng cô ta sinh con cho mình.
Hôm nay mang bầu không cần phải nói, nhất định là phải bồi bổ chu đáo.
Triệu Văn Thao dĩ nhiên cũng nghe được.
Nói tới nói lui, vẫn là nên tách ra, muốn ăn sao thì ăn, hắn không muốn lúc vợ mình mang bầu còn không bằng Mã quả phụ!
Thế nên nhân lúc cùng cha mình đi phơi ngũ cốc, hắn lặng lẽ nói với cha hắn chuyện tách ra.
Danh sách chương