Cha Triệu cũng không ngờ con trai út lại nói chuyện này với mình, nhưng ông cũng phản ứng rất nhanh, trực tiếp hỏi: "Bọn nó thái độ với con à?"
Triệu Văn Thao biết rõ bọn họ là đang ám chỉ ai, chính là nói đám chị dâu của hắn.
Triệu Văn Thao thật sự không ngại tát nước bẩn lên người bọn họ, dĩ nhiên cũng có nghĩa là tát lên người anh em của mình, nói: "Mấy chị dâu con tính là cái gì, đều là đàn bà nói lảm nhảm, nói chuyện hẳn hoi còn không phải là mấy anh trai của con sao? Cha, con là con trai út của cha, từ nhỏ cha và mẹ đều thương con. Mặc dù con không gần gũi cha mấy nhưng con biết trong lòng cha thương con. Khi còn bé cha đi sửa hồ nước, mùa đông cha ở ngoài ăn cũng không no mà con lén cất một cái bánh bao trắng đem về cho con, con còn nhớ đó."
Cha Triệu hừ cười một tiếng, cũng không nói gì.
Nhưng mà đây là con trai út của ông, ra đời sau khi sinh con bé năm năm năm, năm đó hắn cũng cho là sẽ không sinh con nữa, nhưng mà ai biết bạn già của ông lại còn mang thai thằng sáu
Ông và vợ chênh nhau ba tuổi, nhưng mà không phải ông lớn hơn mẹ Triệu, mà là mẹ Triệu lớn hơn ông ba tuổi, lúc sinh đứa con trai út này, mẹ Triệu vẫn còn trẻ, chỉ mới ba mươi ba.
Nhưng lúc đó điều kiện không tốt, thật sự là quá nghèo.
Nhưng mà đứa con trai út này đúng là phúc tinh hạ phàm, bởi vì từ khi có hắn, cả nhà gặp toàn chuyện vui.
Đầu tiên là vợ ông nằm mơ thấy trên trồi rơi xuống một đứa bé bằng vàng, trong tay đứa bé còn ôm một con cá chép, giống như tranh tết vậy.
Sau đó sẽ có một vài con thú hoang không biết ở đâu chui ra bị ông bắt được, đi ngang qua bụi cỏ lại phát hiện hai con thỏ đang đánh nhau bị ông xách hết đi, vào núi nhặt củi cũng có thể thấy trứng gà rừng mang trở về nhà. Sau đó buổi tối hôm đó vợ ông bắt đầu ốm nghén, liền chạy đi kêu đại phu bắt mạch thì phát hiện có thai!
Lúc mẹ hắn mang thai hắn, trong nhà luôn có thịt để ăn, bất kể là thịt gì, cá tôm đều có.
Cho tới ngày thằng sáu ra đời, khác với những đứa trẻ khác đỏ hỏn ốm teo, hắn trắng trẻo mập mạp, không phải giống như đứa bé ôm cá trong tranh mà vợ ông đã mơ hay sao? Nhưng mà khiến cha Triệu vui mừng là, những đứa con trai và con gái trước của hắn, hắn không ôm một đứa nào, bởi vì có truyền thống ôm cháu không ôm con!
Nhưng đứa con trai út này được chính cha Triệu tự tay thay tả, đối với thời đại chủ nghĩa đàn ông lúc bấy giờ mà nói thì đây quả thật là một kỳ tích.
Sau đó đương nhiên không cần nói, đứa trẻ càng lớn lên càng nghịch ngợm, nhưng mà vẫn làm cho người thích, chờ lớn hơn một chút, nhà nghèo hắn ăn không đủ no, một mình chạy vào núi, không có một lần nào tay không trở về.
Người khác cũng không kiếm được đồ ăn, nhưng mà hắn vào trong núi thì luôn sẽ mang một ít trở lại, ít nhất cũng là bảy tám quả trứng chim.
Giữ lại một nửa cho hai vợ chồng già ăn, còn dư lại thì cho đám cháu mỗi đứa mỗi miếng.
Mà cũng có nhiều lúc xách được gà rừng, thỏ rừng về. Thời gian ấy, người ta hai ba năm chưa chắc có thể ăn được thịt một lần, khi đó trong đội cũng còn chưa nuôi heo.
Nhưng mà nhà hắn một tháng đại khái có thể ăn một lần thịt, thịt cá thì ăn hàng ngày, đều là thằng sáu bắt được.
Vào mùa thu hoạch, đó chính là thời điểm thu hoạch lớn nhất trong năm, thằng sáu có thể bắt được nào là thỏ, gà rừng, thậm chí là chuột đồng mập mạp!
Người ta làm việc mệt mỏi muốn lột da, nhưng mà nhà ông vào mùa thu hoạch lại luôn rất vui vẻ.
Cho nên, bình thường thằng sáu không thích làm việc, cha Triệu và mẹ Triệu đều không nói gì, kiếm được nhiều đồ về như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng cái này là con của bọn họ, bọn họ cảm thấy đủ rồi, có thể anh tẩu cửa nhưng là không đáp ứng à.
Sao cha Triệu lại không biết, ông cũng có anh em, cũng biết sau khi anh trai lập gia đình thì khẳng định sẽ lấy gia đình nhỏ của mình làm chủ, cho nên có một số việc ông cũng chỉ có thể làm như không thấy mà thôi
Muốn tách ra là chuyện không thể nào, lúc này đứa con tra út của ông mới kết hôn, hai vợ chồng đều không có người giúp đỡ, như vậy sao được?
Nhưng mà cha Triệu biết những người khác muốn tách ra đến cỡ nào, nhưng lại không ngờ đứa con trai út lại tới nói chuyện này với ông
Triệu Văn Thao nói: "Cha mẹ là thương con, con chắc chắn phải báo hiếu với cha mẹ. Nếu như tách ra, con muốn cha mẹ ở với con, để con phụng dưỡng hai người, còn mấy anh thì để bọn họ cho lương thực là được. Bây giờ còn trẻ không cần bọn họ cho, chờ sau này già rồi hẵng để ba nhà bọn họ cho, cha thấy được không?"
"Nào có đạo lý tách ra ở với con út." Cha Triệu nghe con út nói muốn nuôi hai vợ chồng già bọn họ, sắc mặt hòa hoãn nói.
"Tại sao không có? Nhà lão Hướng không phải là ở với con út hay sao? Không cần nhìn sắc mặt của con dâu lớn, hai vợ chồng già tự do tự tại biết bao!" Triệu Văn Thao nói.
"Nhà lão Hướng là nhà lão Hướng, nhà chúng ta là nhà chúng ta, nhà chúng ta không có quy củ này, nếu như chia nhà thì cha và mẹ con sẽ ở nhà lớn." Triệu phụ không muốn liên lụy con út, lắc đầu nói.
Nhưng mà rất nhanh cha Triệu lại kéo đề tài trở lại, nói: "Sao lại nói đến chuyện dưỡng lão rồi? Cha còn không đồng ý chuyện tách ra đâu!"
"Cha của con, trong thôn chúng ta có quy củ là con trai út mà kết hôn rồi thì sẽ tách ra, con đây cũng kết hôn mấy tháng rồi, hơn nữa bây giờ tách ra còn đỡ, còn chưa trở mặt với nhau, mọi người đều dễ nhìn mặt, bọn họ chê con cũng được đi, nhưng con không chịu được cảnh bọn họ chê vợ con, đến lúc đó con nổi giận lên thì ngay cả con cũng sợ!" Triệu Văn Thao nói.
Cha Triệu cũng biết tối nay con út của ông tìm ông nói nhất định là đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cũng liền nói: "Vậy con định chia thế nào?"
"Cái này còn cần hỏi sao, nên chia sao thì chia thế ấy, nhưng mà năm nay nhất định là không kịp rồi, chờ sang năm con muốn đi ra ngoài xây một cái nhà, năm nay mà tách ra chẳng biết ở đâu, tạm thời cứ tiếp tục ở nhà cũ đi." Triệu Văn Thao nói.
"Con muốn xây nhà?" Cha Triệu sững sốt, không khỏi nhìn hắn: "Con biết xây nhà tốn bao nhiêu tiền không, cho dù nhà có tiền thì chia cho các con xong thì tiền đó cũng không đủ xây."
"Cái đó có gì to tát, con sẽ kiếm. Chờ tách ra rồi con sẽ kiếm cho cha xem, cha mẹ cứ chờ hưởng phúc đi. Còn bọn họ, một người cũng đừng mơ!" Triệu Văn Thao hừ một tiếng.
Cha Triệu cười một tiếng, nhưng cũng nghiêm túc nói: "Chuyện tách ra, mẹ còn cũng nói với cha rồi, cha vốn không đồng ý nhưng mẹ con lại có ý này, cảm thấy các con chịu thiệt. Nhưng nếu con thật sự muốn tách ra, cha cũng sẽ không ngăn cản, chia nhà rồi, con chính là người đứng đầu một nhà, không thể cà lơ phất phơ như vậy nữa."
Cha Triệu nào không biết con trai út mình bị anh trai và chị dâu chê bai? Mẹ Triệu càm càm không ít, nói lúc ăn thịt thì ai cũng khen nhưng lúc làm việc thì người nào người nấy đều chỉ chỉ chõ chõ thằng sáu, nhất là thằng ba, không chịu thiệt thòi một chút, vợ thằng tư cũng vậy, cứ giữ lại ha đứa con gái rình xem bà có cho con út cái gì hay không!
Hơi có một chút bất mãn liền ở bên ngoài nói thiên vị chú út thế này thiên vị chú út thế kia, thật sự tưởng rằng hai vợ chồng ông không biết sao?
Chỉ là hai vợ chồng ông giả mù giả điếc thôi!
Triệu Văn Thao biết rõ bọn họ là đang ám chỉ ai, chính là nói đám chị dâu của hắn.
Triệu Văn Thao thật sự không ngại tát nước bẩn lên người bọn họ, dĩ nhiên cũng có nghĩa là tát lên người anh em của mình, nói: "Mấy chị dâu con tính là cái gì, đều là đàn bà nói lảm nhảm, nói chuyện hẳn hoi còn không phải là mấy anh trai của con sao? Cha, con là con trai út của cha, từ nhỏ cha và mẹ đều thương con. Mặc dù con không gần gũi cha mấy nhưng con biết trong lòng cha thương con. Khi còn bé cha đi sửa hồ nước, mùa đông cha ở ngoài ăn cũng không no mà con lén cất một cái bánh bao trắng đem về cho con, con còn nhớ đó."
Cha Triệu hừ cười một tiếng, cũng không nói gì.
Nhưng mà đây là con trai út của ông, ra đời sau khi sinh con bé năm năm năm, năm đó hắn cũng cho là sẽ không sinh con nữa, nhưng mà ai biết bạn già của ông lại còn mang thai thằng sáu
Ông và vợ chênh nhau ba tuổi, nhưng mà không phải ông lớn hơn mẹ Triệu, mà là mẹ Triệu lớn hơn ông ba tuổi, lúc sinh đứa con trai út này, mẹ Triệu vẫn còn trẻ, chỉ mới ba mươi ba.
Nhưng lúc đó điều kiện không tốt, thật sự là quá nghèo.
Nhưng mà đứa con trai út này đúng là phúc tinh hạ phàm, bởi vì từ khi có hắn, cả nhà gặp toàn chuyện vui.
Đầu tiên là vợ ông nằm mơ thấy trên trồi rơi xuống một đứa bé bằng vàng, trong tay đứa bé còn ôm một con cá chép, giống như tranh tết vậy.
Sau đó sẽ có một vài con thú hoang không biết ở đâu chui ra bị ông bắt được, đi ngang qua bụi cỏ lại phát hiện hai con thỏ đang đánh nhau bị ông xách hết đi, vào núi nhặt củi cũng có thể thấy trứng gà rừng mang trở về nhà. Sau đó buổi tối hôm đó vợ ông bắt đầu ốm nghén, liền chạy đi kêu đại phu bắt mạch thì phát hiện có thai!
Lúc mẹ hắn mang thai hắn, trong nhà luôn có thịt để ăn, bất kể là thịt gì, cá tôm đều có.
Cho tới ngày thằng sáu ra đời, khác với những đứa trẻ khác đỏ hỏn ốm teo, hắn trắng trẻo mập mạp, không phải giống như đứa bé ôm cá trong tranh mà vợ ông đã mơ hay sao? Nhưng mà khiến cha Triệu vui mừng là, những đứa con trai và con gái trước của hắn, hắn không ôm một đứa nào, bởi vì có truyền thống ôm cháu không ôm con!
Nhưng đứa con trai út này được chính cha Triệu tự tay thay tả, đối với thời đại chủ nghĩa đàn ông lúc bấy giờ mà nói thì đây quả thật là một kỳ tích.
Sau đó đương nhiên không cần nói, đứa trẻ càng lớn lên càng nghịch ngợm, nhưng mà vẫn làm cho người thích, chờ lớn hơn một chút, nhà nghèo hắn ăn không đủ no, một mình chạy vào núi, không có một lần nào tay không trở về.
Người khác cũng không kiếm được đồ ăn, nhưng mà hắn vào trong núi thì luôn sẽ mang một ít trở lại, ít nhất cũng là bảy tám quả trứng chim.
Giữ lại một nửa cho hai vợ chồng già ăn, còn dư lại thì cho đám cháu mỗi đứa mỗi miếng.
Mà cũng có nhiều lúc xách được gà rừng, thỏ rừng về. Thời gian ấy, người ta hai ba năm chưa chắc có thể ăn được thịt một lần, khi đó trong đội cũng còn chưa nuôi heo.
Nhưng mà nhà hắn một tháng đại khái có thể ăn một lần thịt, thịt cá thì ăn hàng ngày, đều là thằng sáu bắt được.
Vào mùa thu hoạch, đó chính là thời điểm thu hoạch lớn nhất trong năm, thằng sáu có thể bắt được nào là thỏ, gà rừng, thậm chí là chuột đồng mập mạp!
Người ta làm việc mệt mỏi muốn lột da, nhưng mà nhà ông vào mùa thu hoạch lại luôn rất vui vẻ.
Cho nên, bình thường thằng sáu không thích làm việc, cha Triệu và mẹ Triệu đều không nói gì, kiếm được nhiều đồ về như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng cái này là con của bọn họ, bọn họ cảm thấy đủ rồi, có thể anh tẩu cửa nhưng là không đáp ứng à.
Sao cha Triệu lại không biết, ông cũng có anh em, cũng biết sau khi anh trai lập gia đình thì khẳng định sẽ lấy gia đình nhỏ của mình làm chủ, cho nên có một số việc ông cũng chỉ có thể làm như không thấy mà thôi
Muốn tách ra là chuyện không thể nào, lúc này đứa con tra út của ông mới kết hôn, hai vợ chồng đều không có người giúp đỡ, như vậy sao được?
Nhưng mà cha Triệu biết những người khác muốn tách ra đến cỡ nào, nhưng lại không ngờ đứa con trai út lại tới nói chuyện này với ông
Triệu Văn Thao nói: "Cha mẹ là thương con, con chắc chắn phải báo hiếu với cha mẹ. Nếu như tách ra, con muốn cha mẹ ở với con, để con phụng dưỡng hai người, còn mấy anh thì để bọn họ cho lương thực là được. Bây giờ còn trẻ không cần bọn họ cho, chờ sau này già rồi hẵng để ba nhà bọn họ cho, cha thấy được không?"
"Nào có đạo lý tách ra ở với con út." Cha Triệu nghe con út nói muốn nuôi hai vợ chồng già bọn họ, sắc mặt hòa hoãn nói.
"Tại sao không có? Nhà lão Hướng không phải là ở với con út hay sao? Không cần nhìn sắc mặt của con dâu lớn, hai vợ chồng già tự do tự tại biết bao!" Triệu Văn Thao nói.
"Nhà lão Hướng là nhà lão Hướng, nhà chúng ta là nhà chúng ta, nhà chúng ta không có quy củ này, nếu như chia nhà thì cha và mẹ con sẽ ở nhà lớn." Triệu phụ không muốn liên lụy con út, lắc đầu nói.
Nhưng mà rất nhanh cha Triệu lại kéo đề tài trở lại, nói: "Sao lại nói đến chuyện dưỡng lão rồi? Cha còn không đồng ý chuyện tách ra đâu!"
"Cha của con, trong thôn chúng ta có quy củ là con trai út mà kết hôn rồi thì sẽ tách ra, con đây cũng kết hôn mấy tháng rồi, hơn nữa bây giờ tách ra còn đỡ, còn chưa trở mặt với nhau, mọi người đều dễ nhìn mặt, bọn họ chê con cũng được đi, nhưng con không chịu được cảnh bọn họ chê vợ con, đến lúc đó con nổi giận lên thì ngay cả con cũng sợ!" Triệu Văn Thao nói.
Cha Triệu cũng biết tối nay con út của ông tìm ông nói nhất định là đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cũng liền nói: "Vậy con định chia thế nào?"
"Cái này còn cần hỏi sao, nên chia sao thì chia thế ấy, nhưng mà năm nay nhất định là không kịp rồi, chờ sang năm con muốn đi ra ngoài xây một cái nhà, năm nay mà tách ra chẳng biết ở đâu, tạm thời cứ tiếp tục ở nhà cũ đi." Triệu Văn Thao nói.
"Con muốn xây nhà?" Cha Triệu sững sốt, không khỏi nhìn hắn: "Con biết xây nhà tốn bao nhiêu tiền không, cho dù nhà có tiền thì chia cho các con xong thì tiền đó cũng không đủ xây."
"Cái đó có gì to tát, con sẽ kiếm. Chờ tách ra rồi con sẽ kiếm cho cha xem, cha mẹ cứ chờ hưởng phúc đi. Còn bọn họ, một người cũng đừng mơ!" Triệu Văn Thao hừ một tiếng.
Cha Triệu cười một tiếng, nhưng cũng nghiêm túc nói: "Chuyện tách ra, mẹ còn cũng nói với cha rồi, cha vốn không đồng ý nhưng mẹ con lại có ý này, cảm thấy các con chịu thiệt. Nhưng nếu con thật sự muốn tách ra, cha cũng sẽ không ngăn cản, chia nhà rồi, con chính là người đứng đầu một nhà, không thể cà lơ phất phơ như vậy nữa."
Cha Triệu nào không biết con trai út mình bị anh trai và chị dâu chê bai? Mẹ Triệu càm càm không ít, nói lúc ăn thịt thì ai cũng khen nhưng lúc làm việc thì người nào người nấy đều chỉ chỉ chõ chõ thằng sáu, nhất là thằng ba, không chịu thiệt thòi một chút, vợ thằng tư cũng vậy, cứ giữ lại ha đứa con gái rình xem bà có cho con út cái gì hay không!
Hơi có một chút bất mãn liền ở bên ngoài nói thiên vị chú út thế này thiên vị chú út thế kia, thật sự tưởng rằng hai vợ chồng ông không biết sao?
Chỉ là hai vợ chồng ông giả mù giả điếc thôi!
Danh sách chương